Diệp Lăng Thiên chỉ lặng lẽ hút thuốc, không nói chuyện.
“Còn nữa, làm người phụ nữ của anh rất mệt, rất rất mệt, có lẽ anh quá ưu tú, có lẽ anh quá có sức quyến rũ, cũng có lẽ là anh quá có duyên với phụ nữ rồi. Con người này của anh rất mộc mạc, trước nay sẽ không chủ động trêu chọc cô gái nào, cũng sẽ không có ý nghĩ lăng nhăng gì đó, anh là một người rất chính trực rất có trách nhiệm, cũng rất thẳng thắn, gần như sẽ không làm ra một số chuyện quá bức bối, điểm này em không hề nghi ngờ. Nhưng, bên cạnh anh lại cứ luôn có phụ nữ, mỗi một cô gái gần như đều yêu anh đến mức không còn thuốc chữa, giống như thiêu thân lao vào lửa, đầu tiên là Hiểu Tinh, sau là em, bây giờ lại có Lý Yến, cộng thêm Bò Cạp của thành phố Y kia, gần như các cô gái xuất hiện ở bên cạnh anh đều yêu anh không cùng mức độ, hơn nữa mỗi một cô gái đều ưu tú như vậy.”
“Hiểu Tinh em không còn gì để nói nữa, cô ấy yêu anh trước em, cũng là người chị em tốt nhất của em, tốt với anh phần lớn đều là lỗi của em, cô ấy em không nói nữa. Bò Cạp đó, mỗi lần thấy em đều xem em thành kẻ địch, cô ấy rất xinh đẹp, rất có bản lĩnh, bản lĩnh của cô ấy là cái em căn bản không thể so sánh, hơn nữa, cô ấy với anh có quá nhiều hồi ức, cô ấy với anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em so với cô ấy, một chút ưu thế cũng không có. Sau đó là Lý Yến, xinh đẹp, giỏi giang, bộc trực, ba là quan to trong chính phủ, bản thân coi như có một chỗ đứng rồi.”
“Lý Yến từng nói với em, cô ấy yêu anh, nếu có thể lựa chọn cô ấy có thể vì anh mà chết, cô ấy nói cô ấy yêu anh so với em yêu anh một chút cũng sẽ không ít hơn. Anh biết em bây giờ có cảm giác gì không? Em cảm thấy em là một con mèo, vừa rồi từ chỗ chủ nhân lấy được một con cá, em canh chừng con cá này, mà bên cạnh lại có vô số con mèo to lớn khỏe hơn em dữ dằn hơn em đang nhìn em chằm chằm, nhìn con cá trong tay em. Có lẽ bây giờ một khắc này vẫn là của em, nhưng, khả năng một giây sau, con cá này không phải là của em rồi, em lúc nào cũng phải phòng bị bọn họ, điều càng quan trọng hơn là những con mèo này bất luận con nào cũng không yếu hơn em.”
“Anh có thể hiểu loại cảm giác này của em không? Rất hoảng rất sợ, rất rất mệt. Em tuy biết tính cách của anh, anh từng hứa với em, anh sẽ không dễ dàng chấp nhận người khác, nhưng em đồng thời cũng biết tính cách của anh, anh không muốn làm tổn thương người khác, phần lớn anh sẽ lựa chọn trầm mặc, trầm mặc trầm mặc vẫn là trầm mặc, đối với Hiểu Tinh là như thế, đối với em cũng vẫn như thế, nếu không phải sự do dự không quyết của anh nếu như không phải kiểu tính cách không muốn làm tổn thương bất kỳ ai này của anh thì lấy đâu ra chuyện giữa em và Hiểu Tinh?”
“Giống như thế, anh đối với Lý Yến không phải cũng như vậy sao? Cái điều không muốn làm tổn thương của anh chỉ có thể tạo nên sự ám muội giữa hai người, tuy anh không vượt quá giới hạn, nhưng làm người phụ nữ của anh, trong lòng mệt mỏi cỡ nào? Lúc nào cũng phải lo lắng anh liệu có bị những cô gái ở bên cạnh này đó cướp anh đi không, em không muốn hạn chế sự tự do của anh, không muốn giống một người phụ nữ chanh chua mỗi ngày quản anh cái này quản anh cái kia, nhưng kết quả chỉ có thể là bản thân không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Bây giờ chỉ có mấy cô gái này, ai có thể bảo đảm sau này bên cạnh anh sẽ không xuất hiện cô gái khác yêu anh chứ?”
“Có người từng tổng kết, lấy vợ không cần lấy người quá xinh đẹp, bởi vì như thế anh không cần lo lắng cả đời cô ấy sẽ chạy theo người đàn ông khác, giống như vậy, câu nói này dùng ở trên người em cũng như thế, tìm đàn ông không cần tìm người quá ưu tú, như thế người đó không cần lo lắng cả đời anh ta sẽ bị người phụ nữ khác câu dẫn mất. Tuy em cái gì cũng không nói, nhưng em biết Bọ Cạp, biết chuyện của Lý Yến, em càng lúc càng không có cảm giác an toàn, càng lúc càng mệt mỏi.” Lý Vũ Hân nói từng câu từng từ, vừa nói vừa nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Em muốn kết hôn với anh, em so với bất kỳ ai đều muốn hơn, nhưng, bản thân em sau khi suy nghĩ kỹ lại cuối cùng đưa ra quyết định này, em thà làm một cô gái lặng lẽ yêu anh. Anh giống như một ngọn lửa, em giống như một con thiêu thân, em hướng về phía anh, nằm mơ cũng muốn bay vào vòng ôm của anh, dù sẽ chết, dù sẽ đau khổ. Có những nỗi đau em có thể thừa nhận được, nhưng có những nỗi đau em lại không thừa nhận được, em nghĩ, cũng không có cô gái nào có thể thừa nhận được. Lăng Thiên, chúng ta chia tay đi, được không.” Khi Lý Vũ Hân nói tới đây nước mắt lại rơi xuống.
Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được mỗi câu mà Lý Vũ Hân nói ra đều mang theo tình cảm mãnh liệt, tuyệt đối không phải là nói suông, những điều này đều là lời thật tâm nhất trong lòng cô.
“Xin lỗi, Vũ Hân, anh không ngờ anh lại mang theo sự tổn thương sự dày vò lớn như vậy cho em.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói, anh hiểu rõ lời của Lý Vũ Hân, cảm thấy những điều Lý Vũ Hân nói đều là sự thật, nhưng điều này đều là ưu điểm trong tính cách của anh, đồng thời cũng là chỗ thiếu sót trong tính cách của anh, những cái này đều là trời sinh, không thể thay đổi.
“Không, không cần nói xin lỗi với em, người nói xin lỗi là em, anh không có sai, anh đều luôn làm rất tốt, thật đấy. Anh đối với em rất tốt, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em, thật lòng với em, toàn tâm toàn ý bỏ ra với em. Có thể có được tình yêu của anh em rất hạnh phúc, nhưng em lại không thể nhận được tình yêu của anh, bởi vì tình yêu của anh quá nặng rồi.”
“Lăng Thiên, có lẽ có một ngày anh có thể gặp được một cô gái có thể thừa nhận được tình yêu nặng nề này của anh, cô ấy có thể cùng anh đi qua mưa bom bão đạn, vào sinh ra tử, coi thường cái chết, có thể có thái độ không để tâm đến những cô gái ưu tú ở bên cạnh anh, em không làm được. Vẫn nhớ lời lần đầu tiên Bò Cạp đến Đông Hải tìm em đã nói với em ở trong cục công an, cô ấy nói với em, nói em không xứng với anh, nói anh không thể ở bên một cô gái bình thường như em, cũng nói, em với anh không phải là người của cùng một thế giới, hai chúng ta đã định sẵn không thích hợp ở bên nhau. Lúc đó em không tin, cảm thấy cô gái này đang nói linh tinh. Nhưng đến bây giờ em mới hoàn toàn hiểu được những lời này của cô ấy, những điều cô ấy nói đều đúng. Cho nên, em biết, cô ấy so với em càng hiểu anh hơn.”
Lý Vũ Hân nói đến đây thì cầm ly rượu vang ở trước mặt uống một ngụm.
Diệp Lăng Thiên vẫn lặng lẽ ngồi đó, vừa uống rượu vừa hút thuốc, một câu một chữ cũng không nói, sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta hơi sợ hãi.
“Ở bên cạnh anh, em một chút cũng không hối hận, em từng yêu anh, anh cũng từng yêu em, đây chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, nhưng đáng tiếc, em lại không thể cùng anh bên nhau cả đời được, em chỉ có thể nói xin lỗi với anh. Lăng Thiên, anh quá ưu tú rồi, sự ưu tú của anh không phải là nói năng lực của anh, mà là nhân cách của anh, sự quyến rũ của anh. Cho nên em nghĩ, anh định sẵn sẽ không thuộc về một cô gái nào cả, lời nói này nghe thì có thể có hơi lệch lạc, nhưng trên thực tế quả thật chính là như thế. Xin lỗi, chúng ta chia tay đi, sau này chúng ta chỉ làm bạn bè thôi, bạn bè bình thường, được không?” Lý Vũ Hân nói tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT