“Mãi không có dịp mời em ra ngoài ăn bữa cơm tử tế, vừa hay lần này xuất viện, cũng không có chuyện gì, cho nên đã đặt một nhà hàng, mời em ăn bữa cơm.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Đi đâu ăn?”

“Đến rồi thì em sẽ biết.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Làm cái gì thế, còn ra vẻ thần bí, xem anh hôm nay chuẩn bị làm cái gì.” Lý Vũ Hân mỉm cười.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe chở Lý Vũ Hân đến trước một nhà hàng tây lớn, sau đó dừng xe.

“Anh không phải là không thích ăn đồ tây hay sao? Thế nào lại đi ăn đồ tây?” Lý Vũ Hân kỳ lạ hỏi.

“Cảm thấy không gian của nơi này ổn hơn một chút.” Diệp Lăng Thiên đẩy cửa ra cùng Lý Vũ Hân đi vào, không gian của nơi này quả thật rất đẹp, tính là một nhà hàng tây tương đối cao cấp rồi, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn không ít các chỗ bình thường khác. Lúc này tầng 1 đã có không ít khách khứa đang dùng bữa rồi. Nhân viên phục vụ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trực tiếp mời Diệp Lăng Thiên đi lên tầng 2.

“Bây giờ lên đồ hay là đợi lát lên đồ?” Hai người sau khi ngồi yên vị thì nhân viên phục vụ hỏi.

“Bây giờ lên đồ đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

Lý Vũ Hân kỳ quái nhìn Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Anh đã tới đặt trước rồi?”

“Ừm, hồi chiều tới đã đặt sẵn rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Rất kỳ lạ, sao cả tầng trên lớn như vậy lại không có một ai cả, bên dưới ngược lại đã kín chỗ rồi, Lý Vũ Hân nhìn trái phải, kỳ lạ hỏi.

“Có thể là cố ý chừa lại không gian cho chúng ta.” Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, mấy nhân viên phục vụ đi tới, đặt giá nến ở trên bàn của hai người, thắp lên ngọn nến rất tinh xảo, còn bày một số hoa tươi rất đẹp ở trên bàn.

Lý Vũ Hân trợn to mắt nhìn, đợi sau khi nhân viên phục vụ lui xuống thì vội vàng hỏi Diệp Lăng Thiên: “Diệp Lăng Thiên, anh làm cái trò quỷ gì thế?”

Diệp Lăng Thiên chỉ mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Không bao lâu, nhân viên phục vụ bắt đầu lên đồ ăn, gọi rất nhiều món, trên cơ bản đều là thứ mà Lý Vũ Hân thích ăn.

“Đã bắt đầu chưa ạ?” Nhân viên phục vụ sau khi lên đồ ăn xong thì hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.

“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

Sau đó nhân viên phục vụ thắp toàn bộ những cây nến trên giá nến, ánh đèn của cả tầng hai cũng chỉnh tối đi, trở thành ánh đèn rất dịu nhẹ đẹp đẽ. Lúc này một nhân viên phục vụ cầm chiếc violon đi tới, đứng ở cách đó không xa bắt đầu kéo violon. Những nhân viên phục vụ khác toàn bộ đều đi hết rồi, cả tầng 2 chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cùng một người kéo violon.

“Anh rốt cuộc đang làm cái gì thế? Là anh bao phải không?” Lý Vũ Hân không ngốc, rõ ràng là đoán được rồi.

“Ừm, phải.” Diệp Lăng Thiên vừa nói, vừa mở một chai rượu vang, rót một ly cho Lý Vũ Hân và bản thân.

“Anh muốn làm cái gì? Tiền nhiều mang đi đốt à? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, việc gì phải làm tới mức thần bí như này, người làm cũng không tự tại, phải tốn không ít tiền đúng chứ?” Lý Vũ Hân có hơi không tự nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Vũ Hân, hôm nay gọi em đi ăn cơm thật ra là có chuyện muốn nói với em.” Diệp Lăng Thiên lập tức nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, sau khi băn khoăn cũng nói với Diệp Lăng Thiên: “Ừm, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

“Vậy em nói trước đi.”

“Vẫn là anh nói trước đi.” Lý Vũ Hân có hơi do dự, sắc mặt không phải quá tốt.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, cảm nhận cái gọi là bầu không khí lãng mạn này, tuy Diệp Lăng Thiên quả thật không phải là một người lãng mạn, nhưng anh lúc này cũng không thể không thừa nhận, bầu không khí xung quanh quả thật có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.

Diệp Lăng Thiên đứng dậy, đi ra ngoài, trực tiếp đi tới trong quầy bar ở tầng 2, lấy bó hoa hồng lớn đã chuẩn bị trước đó, từ từ đi về phía Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ôm một bó hoa hồng lớn đi tới thì cả người đều ngẩn ra, Diệp Lăng Thiên đi đến trước mặt Lý Vũ Hân đưa bó hoa cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân cực kỳ kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, sau đó nhận lấy bó hoa tươi.

“Thích không?”

“Thích, rất đẹp, cảm ơn anh.” Lý Vũ Hân gật đầu.

Diệp Lăng Thiên bỗng quỳ một chân, từ trong túi quần của mình lấy ra một chiếc nhẫn có giá trị không nhỏ vừa đẹp vừa cao sang đưa tới trước Lý Vũ Hân, nói: “Vũ Hân, gả cho anh nhé.”

Lý Vũ Hân hoàn toàn bị sốc rồi, cô không ngờ hôm nay Diệp Lăng Thiên sẽ cầu hôn mình, cô chỉ là đơn thuần tưởng rằng Diệp Lăng Thiên chỉ là mời mình ăn cơm, cho dù là khi nhận hoa của Diệp Lăng Thiên cũng chưa từng nghĩ Diệp Lăng Thiên sẽ cầu hôn.

“Vũ Hân, thật ra anh cũng không biết anh bắt đầu từ khi nào đã thích em, con người này của anh tương đối cứng nhắc, trong các việc khác có thể coi như là tương đối tinh nhanh, nhưng duy chỉ trong chuyện tình cảm, cứ mơ mơ hồ hồ. Lúc đầu biết em là vì liên quan tới công việc, anh vì để chữa bệnh cho Diệp Sương, không thể không nhận đơn của công ty bảo vệ đi làm vệ sĩ cho em, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em thì rất bất ngờ, bởi vì em rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp lúc đầu.”

“Nhưng sau đó chúng ta tiếp xúc không được vui vẻ lắm, em ghét anh, nói thật, anh cũng ghét em, anh không hy vọng gì với kiểu tính khí cô chủ đó của em, không thích em cứ cái kiểu tính cách cao cao tại thượng ngạo mạn kiêu căng. Nhưng về sau anh từ từ phát hiện, những cái đó đều là vẻ ngoài, có lẽ chỉ là do môi trường mà em lớn lên tạo thành, trên thực tế em là một cô gái rất lương thiện, tiếp xúc lâu rồi, anh cảm thấy mình không ghét em nữa, ngược lại có khi sẽ nghĩ đến em, cũng cam nguyện vì em mà làm bất cứ chuyện gì. Biết bản thân đã yêu em là sau chuyện xảy ra ở trong sơn động, chỉ là chuyện đó khiến anh hiểu thật ra anh là thích em.”

“Mà lần này lần nữa trải qua sinh tử, ở trước lúc anh tưởng mình sắp chết anh đã nghĩ rất nhiều chuyện, nuối tiếc duy nhất mà anh không buông xuống được chính là em, anh lúc đó rất rõ người mình yêu là ai, cô gái anh muốn là ai. Cho nên, Vũ Hân, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì anh đã hạ quyết tâm, ngày anh xuất viện chính là ngày anh cầu hôn em, năm tháng của cuộc đời không dài, ai cũng không thể dự liệu được mình còn có thể sống bao lâu, còn có bao nhiêu ngày tháng có thể phung phí, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, anh muốn ở bên em, anh muốn cưới em, sánh vai tay trong tay cùng sống tới già, anh không muốn tiếp tục đợi nữa.”

“Anh là một người không khéo ăn nói, anh không thể giống như những người đàn ông khác có thể nói ra rất nhiều lời nói tình ý ngọt ngào, anh không nói ra được, nhưng mỗi câu anh nói đều là thật lòng, em biết, con người này của anh trước nay sẽ không lừa người. Vũ Hân, gả cho anh nhé, anh sẽ dùng tính mạng của anh để bảo vệ em, cho em hạnh phúc, anh sẽ cố hết sức của mình để em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, gả cho anh, được không?” Diệp Lăng Thiên nghiêm nghị nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.

Lời tỏ tình của Diệp Lăng Thiên, lời cầu hôn của Diệp Lăng Thiên có lẽ là nhạt nhất không có ý vị nhất trên thế giới này rồi, không có lời lẽ văn hoa trau chuốt, cũng không có bất cứ lời thề thốt ngọt ngào, gần như bình bình giống như đang tiến hành một cuộc đối thoại bình thường, anh không có soạn lời trước, những lời này đều là thuận miệng nói ra. Mà chính lời nói nhạt nhòa không đặc sắc này của Diệp Lăng Thiên lại đả động tới Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân bỗng bật khóc, nước mắt trào ra rơi đầy trên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play