Đối với câu trả lời của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên một chút cũng không bất ngờ, chỉ thở dài nói: “Thật ra, cô không nên nói những điều này với cô ấy.”

“Anh biết, tôi là một người có cái gì thì nói cái đó, trước giờ sẽ không giấu giấu diếm diếm gì cả, hơn nữa, tôi yêu anh cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, tôi chỉ là yêu anh, đây là chuyện của cá nhân tôi, tôi trước nay chưa từng nghĩ sẽ cướp anh từ trong tay của cô ấy, cũng chưa từng nghĩ phải ở bên cạnh anh, tôi chỉ là thích anh yêu anh mà thôi, chuyện này là chuyện của bản thân tôi, không có liên quan đến bất cứ ai. Giống như tôi hiến thân cho anh vậy, đó là sự lựa chọn của tôi, không có liên quan tới bất kỳ ai.” Lý Yến trả lời rất điềm nhiên, như này chính là tính cách của cô ta.

“Nhưng cô sau này còn phải yêu đương còn phải kết hôn, cô còn phải gặp người đàn ông thuộc về chính cô.”

“Vậy thì đợi khi gặp được rồi nói, tôi chỉ biết, tôi bây giờ yêu anh vậy là đủ rồi. Làm người thì đừng nghĩ nhiều chuyện như vậy, muốn làm cái gì thì làm, làm chuyện mà bản thân thích bản thân muốn làm. Chuyện từng xảy ra giữa anh và tôi đó là chuyện chỉ thuộc về hai chúng ta, tôi không hy vọng anh nói với bất kỳ ai. Cũng giống như thế, anh cũng không cần vì chuyện đó mà có bất kỳ trách nhiệm nào đối với tôi, anh hiểu tôi tại sao làm như thế, đó là vì anh sắp chết rồi, nếu đổi một hoàn cảnh đổi một địa điểm khác, tôi cả đời đều sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì với anh. Lý Vũ Hân là một cô gái tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, cũng rất bội phục cô ấy, anh nên cố gắng trân trọng cô ấy, cô ấy xứng với anh.” Lý Yến biểu cảm bình thản nói.

“Ài!” Diệp Lăng Thiên chỉ có thể thở dài, anh quả thật là không biết nên nói cái gì.

“Thật ra, trải qua chuyện lần này tôi đã nhìn thấu rất rất nhiều thứ, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao con người này của anh có thể không màng danh lợi như vậy giống như là đối với thứ gì cũng không để tâm, thì ra, con người một khi đã trải qua một lần sinh tử thì tựa như sống lại lần nữa, chỉ có khi đối diện với cái chết, con người mới có thể vứt bỏ mọi sự trói buộc mọi danh lợi dục vọng mà đi suy nghĩ rõ xem bản thân rốt cuộc để tâm nhất cái gì muốn nhất cái gì, mãi đến bây giờ, tôi mới hoàn toàn hiểu anh, rõ ràng về anh, tôi bây giờ cũng hiểu rồi, chết thật ra mãi mãi không phải là chuyện đáng sợ nhất, có khi sống so với chết càng đáng sợ càng khó chịu, giống như lần này, biết anh sắp chết rồi, tôi lại còn sống, đây chính là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ hơn nhiều so với bản thân tôi đi chết. Cho nên, con người này của anh là ích kỷ.”

Diệp Lăng Thiên nghe lời lẽ kỳ quái nhưng lại có chút đạo lý của Lý Yến không kìm được mà mỉm cười.

“Cười cái gì? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”

“Không có, chỉ là, cô hôm nay là người thứ hai nói tôi ích kỷ rồi.”

“Tôi biết, hai người trước đó là Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đúng chứ.”

“Ừm, phải.”

“Tôi không có ngờ, thì ra Hứa Hiểu Tinh cũng thích anh, khi chạy đến bệnh viện biết anh sắp chết rồi, gần như khóc tới sống đi chết lại. Mới đầu anh lần đầu tiên vào bệnh viện tôi đã quen Hứa Hiểu Tinh, tôi cho rằng cô ấy là bạn gái của anh, sau đó tôi cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, người thích anh là Lý Vũ Hân, không ngờ, cô ấy cũng yêu anh. Con người này của anh giống như một tên đầu gỗ, không ngờ lại có duyên với con gái như vậy.”

Đối với sự cười cợt của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, bởi vì anh không thể phản bác điều gì.

“Anh vốn dĩ ích kỷ, anh đối với tất cả mọi người đều dốc lòng bỏ ra, nhưng anh có từng nghĩ, sự bỏ ra của anh dành cho đúng người, đối phương khả năng cảm thấy hạnh phúc, nhưng sự bỏ ra của anh nếu dành cho sai người, người khác chỉ có thể nhận lấy rồi. Giống như anh đối với tôi, anh vì tôi mà liều mạng, tuy tôi đã sống, nhưng tôi lại sống không bằng chết, may mắn anh không chết. Người đúng đó của anh chính là Lý Vũ Hân. Cho nên, sau này đừng tiếp tục vì tôi làm bất cứ chuyện gì nữa.” Lý Yến nói tiếp.

“Được rồi, tôi đi trước đây, thời gian lâu rồi đừng khiến cô ấy hiểu lầm. Tôi sáng mai xuất viện, có thời gian tôi sẽ tới thăm anh, nhưng sẽ không quá nhiều lần, bản thân tôi không để tâm gì cả, tôi cũng không sợ Lý Vũ Hân cô ấy đối với tôi có địch ý gì hoặc trưng ra sắc mặt gì với tôi, tôi chỉ là không hy vọng anh khó xử, tôi hy vọng anh hạnh phúc. Đi đây!” Lý Yến mỉm cười, trực tiếp đứng dậy, giúp Diệp Lăng Thiên chỉnh hạ giường xuống, đắp chăn xong thì rời khỏi.

Vừa đi ra thì nhìn thấy một mình Lý Vũ Hân ngồi ở trên ghế bên ngoài cửa.

“Cô vào trong đi, tôi đi đây!” Lý Yến nhìn Lý Vũ Hân, trực tiếp nói, sau đó rời khỏi.

Hai cô gái rất kỳ lạ, rõ ràng đều mang tâm sự đầy bụng, nhưng ai cũng không nói. Truyện Quân Sự

Diệp Lăng Thiên lần này ở bệnh viện ngây ngốc gần 3 tháng, sau một tháng mới được phép xuống giường đi lại, tuy lại ở thêm hơn một tháng mới được xuất viện. Những ngày tháng nằm viện này người vất vả nhất mãi mãi đều là Lý Vũ Hân, cô thật sự giống như một người vợ, trong khoảng thời gian Diệp Lăng Thiên hoạt động không tiện đó thì giúp Diệp Lăng Thiên rửa mặt rửa chân mỗi ngày, cách vài ngày sẽ lau người cho Diệp Lăng Thiên. Hơn nữa, gần như mỗi tối đều là cô ở trong bệnh viện với Diệp Lăng Thiên. Ban ngày có khi sẽ là Diệp Sương tới, có khi sẽ là Hứa Hiểu Tinh tới, nhưng sau khi tan làm thì cô sẽ tới thẳng bệnh viện, hôm sau tới giờ đi làm mới rời khỏi, gần như Diệp Lăng Thiên ở bệnh viện bao lâu, Lý Vũ Hân ở bệnh viện bấy lâu. 3 tháng, không phải là một khoảng thời gian ngắn, đừng nói còn phải giúp Diệp Lăng Thiên làm cái này làm cái kia, chỉ đơn thuần ở trong bệnh viện ba tháng cũng sẽ khiến người ta không chịu nổi rồi, nhưng Lý Vũ Hân trước giờ chưa từng oán thán gì cả, đối với Diệp Lăng Thiên đều luôn tỉ mỉ chăm sóc.

Lý Yến quả thật như những gì cô ta nói, không thường đến bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng tới thăm Diệp Lăng Thiên, nhưng đều chỉ thăm một lúc, hỏi han bệnh tình của Diệp Lăng Thiên sau đó rời đi, sẽ không nán lại lâu. Hứa Hiểu Tinh cũng thế, Lý Vũ Hân bảo cô ta đến chăm sóc thì cô ta chăm sóc, thời gian khác đều sẽ không chủ động tới. Diệp Lăng Thiên biết trong lòng hai cô gái đang nghĩ cái gì, thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, bao gồm chính bản thân Lý Vũ Hân, nhưng mọi người đều không nói gì cả.

Đương nhiên, những người khác cũng thường xuyên tới, ví dụ Trần Tuấn Lương, ví dụ đám người Vương Lực và Chu Ngọc Lâm, ngoài ra, Lục Oánh từng tới hai lần, mà Lý Đông Sinh tính là người siêng tới nhất, bao gồm cả mẹ của Lý Yến, thỉnh thoảng sẽ đích thân hầm canh đưa tới cho Diệp Lăng Thiên, bà ta thật ra là vì cảm tạ, dù sao, Diệp Lăng Thiên là ân nhân cứu mạng Lý Yến, mà lý do Diệp Lăng Thiên nằm viện cũng đều là vì cứu Lý Yến, trong lòng người lớn rất áy náy, cũng rất hiểu phải cảm tạ.

Diệp Lăng Thiên nằm viện 3 tháng, mỗi ngày cơ bản đều là nằm, chỉ khi về sau mới có thể thỉnh thoảng đi ra khỏi phòng hoạt động một chút, ăn đều là đồ bổ, ba tháng này, Diệp Lăng Thiên đã béo lên 5kg, gần như đạt tới cân nặng cao nhất trong cuộc đời này của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play