“Ha ha, khắc cốt minh tâm thật, đúng là câu chuyện tình yêu thê mỹ mà, có phải cô định chết vì tình yêu cùng với anh ấy không, có phải tôi nên nhìn cô bằng con mắt khác không. Lý Yến, nếu cô thật sự muốn chết thì Diệp Lăng Thiên đúng là đã nhìn lầm cô rồi, anh ấy vì cứu cô mà bỏ mạng, kết quả người mà anh ấy hy sinh tính mạng để cứu lại đang định tuẫn tình cùng anh ấy, vậy cô nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại phải đi cứu cô? Lại vì sao mà anh ấy phải đi chịu chết? Vì sao anh ấy lại bỏ mặc em gái, bỏ mặc công ty, không đi kết hôn với tôi để đi đổi lấy mạng sống cho cô?” Lý Vũ Hân cười lạnh, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra cô cũng chẳng có lỗi lầm gì với tôi cả, tôi chẳng là gì của anh ấy, thật ra là tự anh ấy muốn đi chịu chết, tôi buồn tôi oán cũng không có tác dụng gì, càng không thể trách các người, hôm nay tôi ra nông nỗi này là vì tôi đã chọn sai người. Gia đình các người chạy đến đây để làm gì? Nếu chỉ đơn thuần muốn đến đây để thể hiện lòng xin lỗi của các người với tôi thì hoàn toàn không cần thiết, tôi đã nói rồi, là tự anh ấy muốn đi chịu chết, không liên quan gì đến các người, cho nên các người không cần xin lỗi chúng tôi, tôi cũng không muốn nghe ba chứ thật xin lỗi kia.”
“Tôi muốn nhìn anh ấy, được không? Chỉ nhìn một cái thôi.” Lý Yến chưa từng ngừng khóc, gần như cầu xin Lý Vũ Hân.
“Anh ấy ở trong đó, cô muốn nhìn thì cứ nhìn, không ai cản cô. Nhưng tôi chỉ muốn nói với các người một câu, tuy các người không yêu cầu anh ấy đi cứu, nhưng các ngươi nên nhớ cho kỹ, anh ấy là vì các người nên mới thành ra thế này.” Lý Vũ Hân nói xong thì đứng dậy, kéo Diệp Sương đi qua bên bên hành lang.
Lý Yến đứng tại chỗ nhìn Lý Vũ Hân và Diệp Sương rời đi, tim cô rất đau rất đau, cô thật sự rất hy vọng rằng lúc này người đang nằm bên trong là cô chứ không phải Diệp Lăng Thiên, nếu có thể đổi, cô chắc chắn sẽ dùng cô để đổi mạng Diệp Lăng Thiên mà không chút do dự. Thật ra ngay vào khoảnh khắc cuối cùng ở trong sơn động, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để cô và Diệp Lăng Thiên được cứu viện, nếu cuối cùng Diệp Lăng Thiên chết đi, cô cũng sẽ chết cùng anh. Nhưng những lời Lý Vũ Hân vừa nói lúc nãy đã làm cô thức tỉnh, nếu cô chết đi, vậy thì cái chết của Diệp Lăng Thiên có ý nghĩa gì chứ? Vì sao anh ấy lại phải chết?
Lý Yến đi đến bên ngoài phòng ICU nhìn vào trong, nhưng cửa sắt đã đóng lại, không thể nhìn được gì, cũng chỉ có thể nhìn thấy căn phòng tiêu độc ở bên ngoài. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn đứng ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới bị mẹ cưỡng ép lôi về phòng bệnh.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi meh Lý Yến về phòng bệnh rồi, lập tức hỏi Lý Đông Sinh và Lý Yến.
“Tôi đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Lăng Thiên, lại liên hệ hỏi xem đoàn chuyên gia hội chẩn do quân khu thành phố Y của chúng ta mời hôm nay có đến được hay không.” Lý Đông Sinh thở dài, từ từ bước ra khỏi phòng bệnh, thật ra người cảm thấy rối rắm khó chịu trong lòng nhất chính là Lý Đông Sinh. Lý Đông Sinh ông quang minh lỗi lạc suốt một đời, nhưng ở chuyện này, ông cũng cảm thấy ông là kẻ tiểu nhân, vô cùng tiểu nhân, là một tên tiểu nhân mà đến ông cũng khinh thường.
“Cô gái kia là ai?” Mẹ Lý Yến hỏi.
“Cô ấy tên là Lý Vũ Hân, là bạn gái của Lăng Thiên, người còn lại là Diệp Sương, là em gái ruột của Lăng Thiên.” Lý Yến dựa vào giường bệnh, nhìn trần nhà từ từ đáp.
“Bạn gái? Rốt cuộc là sao thế này? Không phải hai đứa đang hẹn hò sao? Sao cậu ta lại có bạn gái?” Mẹ Lý Yến có vẻ hơi tức giận.
“Mẹ, mẹ cảm thấy bây giờ nói về vấn đề này có ý nghĩa gì không? Mẹ cảm thấy bây giờ là lúc bàn về vấn đề này à?” Lý Yến rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến cúi đầu, không nói gì nữa, thật ra bà cũng không biết quá nhiều, chỉ biết Diệp Lăng Thiên bị thương vì cứu Lý Yến.
“Hai người bọn họ vốn là một đôi, con và Diệp Lăng Thiên vốn chỉ là bạn bè, bạn bè rất bình thường, bọn con chẳng có mối quan hệ đặc biệt nào cả, chỉ có mẹ là luôn hiểu lầm mối quan hệ của bọn con. Đương nhiên chuyện con thích, con yêu anh ấy là thật, nhưng anh ấy không yêu con, người anh ấy yêu là Lý Vũ Hân, có lẽ ở trong lòng anh ấy, con chỉ là một người bạn bình thường. Mẹ, cô ấy đánh con là đúng, nếu cô ấy không đánh con thì mới là lạ đó, đừng nói là đánh, cho dù cô ấy có giết con thì con cũng sẽ không tránh. Là con, là con hại chết Lăng Thiên, là con chôn vùi tình yêu của bọn họ, nếu không phải do con, có lẽ cô ấy đang bàn bạc chuyện kết hôn với Diệp Lăng Thiên rồi, mẹ không thấy được sao? Cô ấy và Lăng Thiên là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi đến cỡ nào chứ, lại vì con mà thành ra thế này.” Lý Yến nói một lúc, lại chảy nước mắt.
Mẹ Lý Yến lập tức không nói nên lời, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bản thân, rồi lại lau cho Lý Yến, từ tốn nói: “Là chúng ta có lỗi với người ta, là chúng ta hại người ta. Yến, sau này cho dù mẹ và ba con có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cho bọn họ.”
“Nhưng như thế thì lại có ích gì chứ? Anh ấy đã không còn nữa.” Lý Yến cười mỉa, sau đó nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn ở một mình.”
“Đừng, Yến, con nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ và ba con phải làm sao đây.” Mẹ Lý Yến lập tức sợ hãi kéo Lý Yến.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con sẽ không tự sát. Lăng Thiên còn chưa chết, không phải bác sĩ bảo anh ấy còn có một phần nghìn cơ hội sao, một phần nghìn thì vẫn là cơ hội, vẫn còn hy vọng, trước khi anh ấy chết, con cũng sẽ không chết. Hơn nữa lúc nãy Lý Vũ Hân đã nói với con, mạng của con là do Diệp Lăng Thiên dùng mạng anh ấy để đổi, con sẽ không chọn cái chết, bởi vì mạng của con không phải chỉ của mình con. Mẹ ra ngoài đi, con chỉ muốn yên lặng một mình, con muốn ngẫm lại một vài chuyện, muốn yên lặng một chút.” Lý Yến cảm thấy rất mệt, mệt đến mức nói ra một chữ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Mẹ Lý Yến nhìn Lý Yến, một lúc lâu sau mới gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh. Tuy bà tin những gì Lý Yến nói, nhưng vẫn đề phòng một chút, không khép kín cửa lại, vẫn còn hé ra một khe hởi, len lén đứng ở ngoài cửa quan sát hành động của Lý Yến. Bà sợ, bà thật sự rất sợ, vì cô con gái này, gần như ngày nào bà cũng lo lắng đề phòng, giống như những gì bà nói, nếu Lý Yến có chuyện gì, bà cũng không sống nổi nữa.
Lý Yến có thể nhìn thấy mẹ cô đang len lén đứng ngoài cửa nhìn trộm, cô cũng không quan tâm, cứ ngây ngốc nhìn trần nhà, không ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Bây giờ không có ai biết được tâm trạng của cô. Còn có một người cũng giống như cô, chính là Lý Vũ Hân đang đứng bên cửa sổ, tuy cô không khóc, nhưng hai mắt đã sưng đỏ, nhưng cô vẫn rất kiên cường, kiên cường mà nâng Diệp Sương đã khóc đến té ngã dưới đất lên ôm chặt vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT