Mà chuyện này mang lại lợi ích lớn nhất cho Diệp Lăng Thiên thật ra không phải tới từ bên ngoài, mà tới từ nội bộ công ty. Trải qua chuyện này, nhân viên trong công ty hầu như đều coi Diệp Lăng Thiên như thần thánh, càng tôn kính và sợ hãi Diệp Lăng Thiên, phải biết, người dám khiêu khích quân đội còn làm cho cả bộ bộ đội nhận thua, công khai nói xin lỗi là người bình thường sao? Quan trọng hơn là sự bảo vệ của Diệp Lăng Thiên đối với những nhân viên bọn họ, làm cho trong lòng mọi người cảm nhận được ấm áp và yêu mến, lòng người cũng là thịt, nếu nói không cảm động đó là không thể nào, mọi người càng phụ thuộc vào công ty, mà sự phụ thuộc này tượng trưng cho sự đoàn kết của cả công ty, điều này đối với một công ty mà nói vô cùng quan trọng.
Dĩ nhiên, chính Diệp Lăng Thiên sẽ không suy nghĩ những chuyện này, anh cũng sẽ không quá quan tâm những chuyện này. Những ngày qua, rất nhiều truyền thông nghĩ cách tìm Diệp Lăng Thiên để anh tiếp nhận phỏng vấn, nói quan điểm của anh về lá thư xin lỗi công khai của quân đội đối với anh và công ty, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn ít khi ra ngoài, không để truyền thông tìm được anh.
Hôm nay, khi Diệp Lăng Thiên đang chuẩn bị tan làm, chợt có người gõ cửa, sau đó thì Lý Yến đi vào.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Yến xuất hiện ở đây thì vô cùng kinh ngạc, anh nhìn Lý Yến hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
"Làm sao? Tôi không thể tới à?" Lý Yến hỏi ngược lại, sau đó hỏi: "Đây không phải là phòng làm việc của phó Tổng giám đốc sao? Sao anh lại ở đây? Anh là phó Tổng giám đốc vậy ai là Tổng giám đốc?"
"Đây không phải phòng làm việc của tôi, đây là phòng làm việc của Vũ Hân, cô ấy gần đây đi công tác, cho nên tôi sẽ quản lý công ty thay. Trong công ty không có phòng làm việc của tôi." Diệp Lăng Thiên cười nói.
"Điều này thật đúng là thú vị, Tổng giám đốc thậm chí ngay cả phòng làm việc cũng không có, chỉ là phong cách làm việc của Diệp Lăng Thiên anh không thể suy đoán theo lẽ thường, tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ. Vũ Hân đi rồi, trong lòng cảm thấy không nỡ rời xa phải không?" Lý Yến ngồi ở trước bàn làm việc cười ha hả vừa nói.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Cô mặc cảnh phục tới hỏi tôi vấn đề tầm phào như vậy không cảm thấy không thích hợp sao? Cô đến tìm tôi có chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên không trả lời vấn đề của Lý Yến.
"Hai chuyện, chuyện thứ nhất, muốn tìm anh tán gẫu một chút, lâu rồi không gặp anh, muốn tìm anh trò chuyện một chút không được sao?" Lý Yến trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên một cái hỏi.
"Có thể, chưa nói không thể. Chẳng qua là gần đây tôi quả thật hơi bận bịu, cô ấy đi ra ngoài công tác, những chuyện này đều phải một mình tôi trông nom, cho nên cũng không có thời gian rảnh. Thế nào? Đội cảnh sát giao thông bên kia chắc là rất nhàn nhỉ?" Diệp Lăng Thiên buông xuống chuyện trên tay đốt điếu thuốc hỏi Lý Yến.
"Tôi không đến đội cảnh sát giao thông." Lý Yến lắc đầu một cái. Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRÙ MTRUYỆN. N ET )
"Không đến? Cô lại trở về đội cảnh sát hình sự?" Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
"Cũng không." Lý Yến lắc đầu lần nữa, sau đó nói: "Bây giờ tôi làm cục phó ở cục công an khu Trung Hải, vừa vặn, chính là ở đây, cho nên, sau này tôi quản anh, thấy tôi khách khí một chút, nếu không anh chờ coi."
"Tại sao lại muốn phân đến nơi này? Mẹ cô có đồng ý không?" Diệp Lăng Thiên chầm chậm hỏi.
"Đây coi như là một phương án điều hòa đi, để tôi đi đội cảnh sát giao thông tôi không làm, tôi khẳng định không làm, đó không phải là công việc tôi thích, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tiếp xúc, nếu để cho tôi đi chỗ đó tôi tình nguyện từ chức không làm. Nhưng ngành tiền tuyến như đội cảnh sát hình sự tôi khẳng định cũng không trở về, mẹ tôi đánh chết cũng sẽ không để cho tôi đi. Cuối cùng, tôi và mẹ tôi đều lui một bước, vừa vặn bên này có một vị trí trống, ba tôi sắp xếp cho tôi vào bên này. Cục phó thật ra đã là công việc hành chánh rồi, làm công việc hầu như chính là ngồi ở phòng làm việc, dĩ nhiên, cũng quản phá án, chẳng qua là đã không phải là đích thân tôi làm nữa rồi, nhưng cũng vẫn có chút liên quan, tôi cũng có thể tiếp nhận. Anh không thấy tôi bây giờ đều là mặc cảnh phục sao? Bây giờ đi làm cũng phải mặc cái này, nói thật, rất không thích ứng, cả ngày bực bội ở trong phòng làm việc rất nhàm chán" Lý Yến thở dài nói.
"Thật ra thì cũng coi là là một chuyện tốt, ít nhất cô vẫn đang làm công việc của mình, công việc của mình thích, hơn nữa, ba mẹ cô cũng không cần lo lắng cho cô nữa. Chuyện thứ hai là cái gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.
"Việc thứ hai chính là mẹ tôi kêu anh tối hôm nay đến nhà tôi ăn cơm." Lý Yến nói.
Diệp Lăng Thiên vừa nghe việc này thì trợn to hai mắt, sau đó vội vàng nói: "Không không không, tôi không đi, tối hôm nay tôi có việc, thật sự không thể phân thân, cô giúp tôi nói với mẹ cô một tiếng, nói công ty có chuyện, thật sự là không đi được."
"Vậy ngày mai?" Lý Yến tiếp tục hỏi.
"Ngày mai? Ngày mai tôi cũng không rảnh, tôi vừa rồi cũng nói rồi, gần đây công ty đều là một người tôi quản lý, cả hai công ty, quá bận rộn." Diệp Lăng Thiên lại nói.
"Vậy ngày mốt? Thật sự không được chờ anh bận xong thời gian này rồi đi cũng được, anh nói thời gian là được." Lý Yến từ từ nói.
"A?" Diệp Lăng Thiên lần nữa trợn mắt.
"Làm sao? Trợn tròn mắt gì chứ? Con người anh cũng không biết nói dối. Sao từ chối đến nhà tôi ăn cơm như vậy?" Lý Yến liếc Diệp Lăng Thiên.
"Không phải từ chối, mà là •••, mà là lần trước chuyện kia, cô cũng biết mẹ cô gọi tôi tới là vì chuyện gì, lúc trước cô bảo tôi nói thế nào? Chẳng lẽ cô không nói rõ quan hệ giữa chúng ta với mẹ cô?"
"Giữa chúng tôi có quan hệ gì?" Lý Yến hỏi ngược lại.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, nhíu mày một cái, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Lý Yến cũng nhìn Diệp Lăng Thiên, rất lâu sau mới lên tiếng: "Không phải tôi không nói, mà tôi cũng không biết nên nói như thế nào, gần đây mẹ tôi đối với tôi là thấy thế nào cũng nhìn không vừa mắt, tôi quả thật không có dũng khí nói với bà những chuyện này. Ba tôi người tốt này, đã nói ông sẽ nói, kết quả, ông ấy cũng ngoan rồi, một chữ cũng không nói, cho nên mẹ tôi vẫn luôn kiên định cho là tôi và anh đang ở bên nhau. Cho nên lại kêu anh đến nhà ăn cơm, đoán chừng là thật sự xem anh là con rể rồi."
"Tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt, dù sao cũng phải nói rõ cho bà ấy chứ?" Diệp Lăng Thiên cau mày nói.
"Diệp Lăng Thiên, nếu như không có Vũ Hân, anh có chọn tôi không?" Lý Yến đột nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc nhìn Lý Yến, nhất thời không biết trả lời như thế nào, sau đó nói: "Đây là một giả thiết không tồn tại, đời người không có nhiều nếu như như vậy."
"Vậy anh đã từng thích tôi chưa? Dù là một chút xíu cũng được." Lý Yến tiếp tục hỏi.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, sau đó nói: "Lý Yến, chúng ta là bạn, từ khi bắt đầu đã vậy, giữa chúng ta không cần nói những vấn đề này được không? Có một số việc tôi chỉ có thể nói xin lỗi cô, cô cũng biết, tôi và Vũ Hân ở bên nhau. Hai người ở bên nhau cũng không phải là nói ai tốt hơn ai, ai ưu tú hơn ai, có những điều là đã định trước trong sinh mệnh, có vài người là có thể ở bên nhau, có vài người là định trước không thể ở bên nhau. Chúng ta là bạn, vẫn luôn là như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT