"Thôi quên đi, chúng tôi tự vẫy xe về nhà được." Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
"Anh có cần giúp một tay không? Tôi cảm giác bọn khốn kiếp kia sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Lý Yến do dự một lát mới hỏi.
"Cô thật sự nghĩ bọn họ có thể làm gì được tôi sao? Cô không cần lo lắng cho tôi đâu, đi đây." Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó đi cùng Trần Tuấn Lương ra ngoài.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng vẫn không đuổi theo. Đúng vậy, cô ta rất có lòng tin vào anh. Trong lòng cô ta, trên thế giới này không có người nào có thể làm gì được anh.
Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương lên xe taxi. Lúc ngồi trên xe, Diệp Lăng Thiên nói với Trần Tuấn Lương: "Sau khi quay về, cậu lái xe về căn cứ, bảo người ta sao chép bản chính video giám sát hôm nay thành mấy phần, giữ cho cẩn thận. Cậu đưa một phần cho tôi, không thể để người ta xóa cả phần video giám sát bên này được."
"Vâng, được. Sir, anh tính làm thế nào?" Trần Tuấn Lương hỏi.
"Tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng tôi chắc sẽ không bỏ qua chuyện này đâu." Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế và chậm rãi suy nghĩ. Anh quả thật còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc nên làm thế nào.
"Sir, em cảm giác có xe phía sau đang bám theo chúng ta." Trần Tuấn Lương nhìn phía sau nói.
ngôn tình hoànDiệp Lăng Thiên cũng quay đầu nhìn, sau đó bảo tài xế rẽ qua hai khúc cua, phát hiện chiếc xe con vẫn bám theo phía sau. Có thể xác định là bọn họ đã bị người ta theo dõi.
"Muốn theo thì theo, tùy." Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
Xe taxi đi thẳng tới bên ngoài tiểu khu. Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương đều xuống xe. Anh vừa xuống xe và đang trả tiền, lại thấy có sáu, bảy người mặc thường phục từ phía sau xông lên. Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương đều thấy được. Mấy người vừa xông lên đã bắt đầu muốn khống chế Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương. Nhưng bảy tám người này lại không phải là đối thủ của hai người, chỉ sau mấy chiêu đã bị hạ gục. Những người này bị đánh cho ngã xuống đất thì biết mình không phải là đối thủ của đối phương, bắt đầu chạy trốn.
"Có cần em bắt hết bọn chúng lại không?" Trần Tuấn Lương hỏi.
"Thôi bỏ đi. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu bắt chúng về thì có thể làm gì? Không cần nghĩ cũng biết những người này là ai. Nếu bọn chúng thật sự muốn bắt tôi, xem ra tôi cũng không có tình cảm hay thể diện gì đáng nói. Đi đi, cậu quay về căn cứ chuẩn bị tốt mọi chuyện. Người bên phía này tôi và công ty Quản Lý Tiểu Khu sẽ nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Trần Tuấn Lương gật đầu, sau đó lái xe của mình đi.
Diệp Lăng Thiên lái xe thẳng tới công ty Quản Lý Tiểu Khu, tìm giám đốc Vương của công ty Quản Lý Tiểu Khu. Khi giám đốc Vương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, vẻ mặt cũng thoáng thay đổi. Ông ta kinh ngạc khi thấy anh hoàn toàn không có việc gì. Nói thật, ông ta cũng hơi sợ Diệp Lăng Thiên nên càng khách sáo với anh hơn. Diệp Lăng Thiên bàn với giám đốc Vương về chuyện này, cũng nói không sao, anh bảo đảm các chủ hộ không thể quay lại gây rắc rối. Công ty Quản Lý Tiểu Khu bày tỏ rất thỏa mãn trước biểu hiện của công ty bảo vệ bên Diệp Lăng Thiên trong sự cố lần này, đồng thời nói muốn thưởng chín mươi triệu cho đội bảo vệ của công ty đang bảo vệ tiểu khu này. Cho dù số tiền không nhiều nhưng cũng có chút tấm lòng. Sau khi trải qua chuyện lần này, thái độ của cả công ty Quản Lý Tiểu Khu đối với công ty bảo vệ của Diệp Lăng Thiên đã có sự thay đổi rất lớn. Phải biết rằng, có một đội ngũ dám cả gan cầm súng chống lại đội cảnh sát như vậy, công ty Quản Lý Tiểu Khu thật sự không sợ gì nữa. Chủ yếu nhất là bọn họ thấy Diệp Lăng Thiên có thể bình yên vô sự trở về, từ trong chuyện này có thể thấy được thực lực phía sau anh, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không đắc tội anh.
Diệp Lăng Thiên ra khỏi công ty Quản Lý Tiểu Khu thì gọi điện thoại bảo người lập tức quay lại làm việc ở phòng bảo vệ tiểu khu bình thường, còn bảo bộ phận kỹ thuật sửa lại hệ thống theo dõi của tiểu khu, đồ bị ném cũng đã báo án. Anh biết, báo cảnh sát chắc chắn sẽ không có kết quả gì, nhưng anh nhất định phải làm.
Sau khi quay lại trong xe của mình, Diệp Lăng Thiên mở cửa sổ ra và hút thuốc, cẩn thận suy nghĩ kỹ lại cả sự kiện. Từ chuyện bám theo vừa rồi, anh đã hiểu rõ, đối phương nhất định sẽ không chịu để yên. Không phải đối phương muốn trả thù mình. Anh có thể nhìn ra được, Tần Cương tuyệt đối không phải là một người chỉ đơn giản muốn vui vẻ nhất thời. Đó là một người rất gian giảo. Đạo lý rất rõ ràng, hắn ta không hy vọng chuyện này ầm ĩ lên, muốn dàn xếp ổn thoả. Bởi vì một khi chuyện này ầm ĩ lên, hắn ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Cho nên hắn ta mới thỏa hiệp cho Diệp Lăng Thiên sáu trăm triệu, cũng nghĩ ra chuyện phá hỏng phòng máy chủ của Diệp Lăng Thiên, không để lại chứng cứ. Đương nhiên, muốn bắt Diệp Lăng Thiên, khẳng định cũng có ý định riêng của hắn ta, không chỉ đơn giản là muốn cách ly Diệp Lăng Thiên một thời gian hoặc làm gì khác. Dù sao trước khi xử lý xong chuyện này, hắn ta sẽ không để cho Diệp Lăng Thiên làm ầm ĩ lên.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rất lâu, tổng hợp các phân tích, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại. Anh vẫn làm theo cách mà Lý Đông Sinh đã nói. Đây chính là cách ổn thỏa nhất.
Diệp Lăng Thiên tìm được số lão Dư đã cho trước đó và bấm số gọi qua.
"Chào ngài Diệp."
"Chào anh, tôi muốn tìm thủ trưởng."
"Chờ một lát." Rõ ràng đối phương có số của Diệp Lăng Thiên. Không bao lâu, anh nghe được giọng nói của lão Dư.
"Tiểu Diệp à, có chuyện gì vậy?" Lão Dư hỏi.
"Thủ trường, tôi có chuyện này muốn nhờ thủ trưởng giúp." Diệp Lăng Thiên nói xong, lại kể đầu đuôi câu chuyện cho lão Dư nghe.
"Lão Dư, tôi không phải cương quyết đòi một kết quả gì, chỉ cần một lời giải thích. Tôi cũng muốn đòi lại công bằng cho anh em phía dưới nữa. Bản thân chịu chút uất ức không sao, nhưng không thể để bọn họ phải chịu uất ức như thế được. Cũng không thể để bọn họ bị người ta bắt nạt. Cho nên, tooi cần thủ trưởng giúp đỡ, để đối phương cho những nhân viên trong công ty bọn tooi một lời giải thích." Diệp Lăng Thiên cuối cùng nói.
Lão Dư ở bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Được rồi, tôi đã biết chuyện này, tôi sẽ đích thân xử lý. Như vậy đi, tôi sẽ phái người qua tìm cậu. Cậu đưa video giám sát của các cậu cho cậu ta, chuyện còn lại thì cậu không cần phải để ý đến làm gì. Đến lúc đó tất nhiên sẽ cho cậu một lời giải thích."
Giọng lão Dư rất lạnh, đủ để thấy ông ta đang tức giận.
"Được, chào thủ trưởng." Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó cúp máy.
Diệp Lăng Thiên đi tới bệnh viện thăm người bị thương. Thật ra bọn họ cũng không bị thương nặng gì, đều chỉ là một vài vết bầm do bị đánh, uống thuốc, bôi ít thuốc lại xong. Phần lớn mọi người từ bệnh viện về đều tiếp tục làm việc. Dường như tất cả đều trở lại quỹ đạo, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến tâm lý của mỗi người. Trong sự kiện lần này, bọn họ nhìn thấy được công ty và Diệp Lăng Thiên bảo vệ nhân viên bọn họ. Điểm này làm người ta thấy đặc biệt ấm lòng. Mọi người lại cảm giác mình thuộc về công ty, càng thêm sùng bái và kính trọng Diệp Lăng Thiên hơn. Con người đều như vậy.