“Vậy nếu không thì cô ngồi ở đây chờ tôi trở về nha?” Diệp Lăng Thiên cười nói, trước khi Lý Vũ Hân nổi giận thì anh ngồi xổm xuống ở trước mặt của Lý Vũ Hân rồi nói: “Đi thôi.”

Lý Vũ Hân do dự một chút, cuối cùng vẫn ghé vào trên lưng của Diệp Lăng Thiên, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhưng mà so với lần trước thì đã tự nhiên hơn rất nhiều, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Diệp Lăng Thiên ôm cô.

Nằm trên tấm lưng rộng lớn của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cảm thấy có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có. Một người đàn ông có thể mang đến cho một người phụ nữ đồ vật quý giá nhất, không có gì hơn đó chính là cảm giác an toàn.

Diệp Lăng Thiên cõng Lý Vũ Hân đi trên con đường núi, từ lúc bắt đầu con đường nhỏ này chính là con đường vòng quanh núi cũng được xem như bằng phẳng, từ từ đi lên trên núi, đi tới một nửa ngọn núi thì có con dốc nghiêng, nhưng mà sườn núi này cũng cao hơn mười mét. Diệp Lăng Thiên cõng Lý Vũ Hân bò lên trên con đường này, cho dù thể chất của anh cực kỳ tốt, sức lực lớn vô cùng, lúc leo lên đến ngọn núi này thì đã thở hổn hển rồi.

“Nếu không thì anh bỏ tôi xuống đi, đỡ tôi đi là được.” Lý Vũ Hân có chút đau lòng nói.

“Con đường này không thể nói đùa được đâu, ở phía trước là xuống dốc, nếu như không cẩn thận thì sẽ bổ nhào xuống dưới đó, xảy ra án mạng. Không sao đâu, cứ đi thôi.”

Diệp Lăng Thiên con đường xuống núi ở phía trước mặt, sau đó cõng Lý Vũ Hân đi xuống dưới núi, một đường đi xuống dốc, đường lại chuyển hướng sang một ngọn núi khác… chỉ là ngọn núi này cao hơn so với ngọn núi lúc nãy, sau khi Diệp Lăng Thiên cõng được Lý Vũ Hân lên ngọn núi này thì đã thở hổn hển.

“Bỏ tôi xuống đi, nghỉ ngơi một chút đi.” Lý Vũ Hân nhìn thấy bộ dạng thở hồng hộc của Diệp Lăng Thiên, cực kỳ đau lòng, cô có thể cảm nhận được sau lưng của Diệp Lăng Thiên đều ẩm ướt, mồ hôi làm thấm ướt quần áo của cả cô và anh.

“Ừ, được thôi.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, mức độ vận động này còn vất vả hơn so với năm đó anh chạy việt dã trong quân đội, phải biết toàn bộ con đường núi này đều là phải leo, cõng thêm một người phụ nữ khoảng năm mươi kí, liên tục đi một tiếng đồng hồ, trình độ khó khăn này cũng có thể suy nghĩ được.

Lúc đầu theo như người địa phương ở đây nói thì chỉ có nửa tiếng đồng hồ, nhưng mà Diệp Lăng Thiên đã cõng Lý Vũ Hân đi đúng một tiếng đồng hồ rồi, quan trọng là do cõng người, mặc dù là lên dốc hay xuống dốc thì Diệp Lăng Thiên đều phải vô cùng cẩn thận, cho nên đi rất chậm.

“Ở dưới núi chắc có lẽ là thôn Điệp Sơn.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào thôn ở dưới núi rồi nói.

Lý Vũ Hân nhìn xuống theo phương hướng ngón tay của Diệp Lăng Thiên, chỉ nhìn thấy ở phía dưới có một cái thôn nhỏ, đếm một hồi trông giống như là có khoảng ba đến bốn mươi gia đình, cái làng này nằm ở trong vị trí một thung lũng nhỏ dưới chân núi, dưới chân hai ngọn núi còn có con sông nhỏ chảy qua, ngôi làng nhỏ này nằm trên một bãi đất bằng phẳng bên cạnh sông.

“Đẹp quá đi!” Lý Vũ Hân nhịn không được mà cảm thán một câu.

Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, quả thật là rất đẹp, nó trông giống như là một thiên đường, non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, ngăn cách với thế giới. Nếu như nói đẹp thì Diệp Lăng Thiên tin chắc rằng đây là nơi đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy trên đời này, nhưng mà cùng lúc đó, Diệp Lăng Thiên cũng cảm thán sự nghèo khó ở nơi đây.

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, nhìn đám người ở dưới núi cách đó mấy chục mét đang không ngừng bận rộn. Người ở đây rất chăm chỉ, có thể cảm nhận được bọn họ đang trồng rau củ trên những ngọn đồi ở phía sau làng.

Sau khi Diệp Lăng Thiên hút xong một điếu thuốc thì dụi tắt điếu thuốc ở dưới mặt đất, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Chờ một lát nữa đi, anh còn đang chảy mồ hôi kia kìa.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên vẫn còn đang chảy mồ hôi như cũ mà nói.

“Không sao đâu, bây giờ cũng xuống dốc rồi, không tốn sức nữa. Đến đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong rồi ôm Lý Vũ Hân lên, sau đó cứ ôm Lý Vũ Hân ở trong lòng như vậy mà đi xuống dưới núi, sở dĩ không cõng là bởi vì không muốn lưng áo ướt đẫm của mình làm cho quần áo của Lý Vũ Hân bị ướt theo.

Quả thật là xuống núi rất nhanh, Diệp Lăng Thiên chỉ tốn mười phút là có thể đi xuống núi, đi thẳng vào trong làng.

Vừa đi vào trong làng là có thể cảm nhận được sự náo nhiệt ở trong làng, ở đây có âm thanh của trẻ con đùa giỡn với nhau, cũng có tiếng gà gáy chó sủa, một đám con nít nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi tới thì đều trừng to mắt tò mò nhìn hai người bọn họ với bộ quần áo kỳ lạ, chỉ chỉ trỏ hai người bọn họ, có lẽ là ở cái thôn là có rất ít người ngoài đến đây.

“Mấy căn nhà như thế này, nếu như mà ở bên ngoài thì cũng được xem như là di tích đó nhỉ?” Lý Vũ Hân nhìn những ngôi nhà bằng gạch, thở dài nói.

Các căn nhà ở trong làng, trên cơ bản đều là kiểu nhà được xây bằng gạch nung từ thời trung hoa dân quốc, một số là lợp ngói, một số là lợp tranh.

“Những người sống ở đây rất khổ cực.” Diệp Lăng Thiên cảm thán một câu, sau đó lại kéo một đứa nhỏ có độ tuổi hơi lớn một chút rồi hỏi người ta nhà của Vương Dũng ở đâu. Có lẽ là đứa nhỏ không biết Vương Dũng, suy nghĩ rất lâu rồi sau đó mới nhớ ra được Vương Dũng là ai, sau đó một đám con nít dẫn theo Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi đến một căn nhà của người được gọi là Vương Dũng.

Đi đến trước một căn nhà cũ nát, ở phía trước có rất nhiều gà, có hai con chó, Diệp Lăng Thiên ngồi đó đợi thì hai con chó sủa Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, rõ ràng là Diệp Lăng Thiên không được chào đón.

Diệp Lăng Thiên lấy cái ví tiền từ trong túi quần ra, lấy ra mấy tờ hai mươi nghìn cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một tờ, một đám con nít liền cầm tiền vui vẻ chạy đi.

“Chính là căn nhà này đó à?” Lý Vũ Hân hơi sợ chó, nấp ở sau lưng của Diệp Lăng Thiên nhìn căn nhà cũ nát này, cô không khỏi nhíu mày.

Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chắc có lẽ là căn nhà này, trẻ con sẽ không gạt người đâu.” Sau khi nói xong, Diệp Lăng Thiên liền đi vào trong nhà, sau đó gọi: “Xin hỏi có người ở nhà không, xin hỏi trong nhà có người không vậy?”

Cả nửa ngày sau cũng không ai trả lời, Diệp Lăng Thiên lại gọi một tiếng nữa, sau đó liền nhìn thấy có một cô gái nhỏ đi ra từ trong nhà, bộ dạng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trong tay còn cầm theo một cái nồi lớn. Nhìn thấy Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên đang đứng ở cửa, vô cùng kinh ngạc.

“Xin chào em gái, đây là nhà của em hả?” Diệp Lăng Thiên dịu dàng hỏi.

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dùng tiếng phổ thông nói: “Đúng vậy, đây là nhà của em, hai người là ai vậy?”

Mặc dù tiếng phổ thông của cô bé cũng không phải là rất tiêu chuẩn, nhưng mà cũng xem như là nghe được.

“Vậy Vương Dũng là gì của em vậy?” Diệp Lăng Thiên lại hỏi lần nữa.

“Vương Dũng hả? Vương Dũng là anh cả của em, hai người tìm anh cả của em hả?” Cô gái nhỏ nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân.

“Tôi là chiến hữu của anh cả em, là anh cả của em nhờ tôi đến đây thăm người nhà em một chút, ở trong nhà của em còn có người nào khác không?” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy có người nào khác thì liền hỏi.

“Hóa ra hai người là bạn của anh cả em hả? Mau đi vào trong ngồi đi.” Cô gái nhỏ vội vàng nói, sau đó vội vàng lấy ra một cái khăn, dùng sức lau hai cái ghế ở trong nhà, lau một lần rồi lại một lần.

“Không sao đâu, không bẩn mà.” Diệp Lăng Thiên hơi cảm động, trẻ con của nhà nghèo luôn biết lo liệu việc nhà từ sớm, cô gái nhỏ này mới chỉ có mười mấy tuổi, nhưng mà lại có vẻ thành thục không phù hợp với tuổi tác của cô bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play