“Nhưng mà cái này sao có thể chấp nhận được chứ? Cái này… cái này trên cơ bản chính là mở rộng ra mà.” Lý Vũ Hân sốt ruột, sau đó chắc có lẽ là chịu hết nổi rồi, nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh đi ra đi không cho phép anh tới gần.”
Diệp Lăng Thiên cười cười bước vào trong nhà, vừa đi được mấy bước thì nghe thấy Lý Vũ Hân lại gọi: “Quay lại đây!”
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên thắc mắc quay đầu lại.
“Anh đứng đây trông chừng giúp cho tôi đi, tôi sợ, nhưng mà không cho phép anh nhìn vào bên trong, nếu không thì tôi giết anh đó!” Lý Vũ Hân hung dữ nói với Diệp Lăng Thiên, tiếp theo có lẽ là không nhịn được nữa rồi, chạy vào trong nhà vệ sinh, đóng cánh cửa căn bản cũng không có tác dụng bao nhiêu lại.
Cả đời của Diệp Lăng Thiên đã chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, bảo vệ có, cũng có ám sát, đánh lén, giết người vân vân mây mây, nhưng mà công việc đứng canh cửa cho người khác thì chưa từng làm, huống hồ gì còn đứng canh cửa cho người ta đi nhà vệ sinh nữa. Diệp Lăng Thiên nghĩ như thế, nhịn không được mà bật cười, đốt một điếu thuốc lên.
“Anh cười cái gì chứ, có gì đáng cười hả?” Nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Thiên ở bên ngoài, Lý Vũ Hân xấu hổ không có chỗ dung thân, thẹn quá hóa thành giận mà gào thét với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện cười.” Diệp Lăng Thiên quên mất là Lý Vũ Hân có thể nghe được, vội vàng nghiêm mặt nói.
“Anh có biết chuyện cười nữa hả? Nói nghe một chút xem.”
“Quên rồi.” Diệp Lăng Thiên không đánh đã khai mà trả lời lại, trên thực tế thì anh căn bản cũng không biết chuyện cười gì cả.
“Anh chính là đang cười cợt tôi, có phải không?” Lý Vũ Hân nổi giận lần nữa.
“Không có. Lúc nãy tôi đã hỏi bà chủ rồi, thôn Điệp Sơn là một thôn xa xôi nhất ở trong trấn, hơn nửa đường đi không dễ dàng, cho đến bây giờ bà ta cũng chưa từng đi đến đó, không biết là con đường cuối cùng ở bên trong rốt cuộc có bộ dạng như thế nào. Nhưng mà bà ta đoán là ở bên trong đó sẽ không thể nào chứa một chiếc xe chạy vào được, cho nên tôi nghĩ đoạn đường ngày hôm nay không biết là phải đi bao lâu. Nếu không thì hôm nay cô cứ nghỉ ngơi ở đây, chờ tôi trở về đi, sau khi tôi giải quyết chuyện xong rồi thì sẻ trở lại đây.” Diệp Lăng Thiên nói sang chuyện khác với Lý Vũ Hân.
“Không được!” Lý Vũ Hân nói như chém đinh chặt sắt, sau đó lại bước ra từ bên trong, mặt vẫn còn hơi đỏ, hiển nhiên là đang ngại ngùng. Dù sao thì mình đi nhà vệ sinh mà lại để cho một người đàn ông đứng canh cửa cho mình, loại chuyện này quả thật không tốt lắm.
Lý Vũ Hân vừa đi đến bên cạnh cái chum nước để rửa tay, vừa nói: “Tôi sẽ không đợi một mình ở đây đâu.”
“Nhưng mà… nếu như đi vào thì có lẽ là phải đi đường núi, tôi cũng không biết ở bên trong rốt cuộc có tình huống như thế nào, nói không chừng sẽ rất là vất vả.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Dù sao thì cũng tốt hơn là so với việc chờ đợi ở đây một mình.” Lý Vũ Hân dùng khăn giấy lau tay.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng nhẹ gật đầu nói: “Đi thôi, ăn sáng rồi đi, lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi, bữa sáng ở đây rất đặc sắc.”
Hai người ăn sáng xong thì Lý Vũ Hân đi lên sắp xếp đồ vật của mình một chút, rồi lại đi xuống lầu. Diệp Lăng Thiên lái xe chở theo Lý Vũ Hân đi theo phương hướng mà bà chủ đã chỉ, chạy về phía thôn Điệp Sơn.
Đi hết ngã tư đường thì liền bắt đầu đi trên con đường đất, ở nơi đây là vùng núi, lúc mới bắt đầu thì con đường thì cũng coi như là bằng phẳng, cứ đi cứ đi được một lúc, không hiểu tại sao lại biến thành đường núi quanh co. Một ngọn núi là một khúc quanh, đường không rộng, tối đa cũng chỉ khoảng bốn mét, may mắn là ngoại trừ có một số xe máy và xe ba bánh ở trên đường thì ít nhất cũng không nhìn thấy có bất kỳ chiếc xe hơi nào. Nếu như thật sự có, không biết phải nhường đường như thế nào, bởi vì vòng quanh đường núi cho nên ở một bên là núi, ở một bên là vách núi, độ cao tối thiểu của nó đều từ một trăm mét trở lên, rất đáng sợ.
“Anh chạy chậm một chút, sao chỗ này lại có đường xá như thế này vậy chứ, ở bên kia cũng không chịu xây dựng thêm hàng rào gì cả, quá là dọa người.” Lý Vũ Hân nhìn thấy xe đang đi trên đường, vô cùng lo lắng, một tay nắm tay cầm của chiếc xe, càng không ngừng nhắc nhở Diệp Lăng Thiên chạy xe chậm một chút.
“Ở một nơi có nền kinh tế không phát triển, cộng với việc địa hình ở nơi đây quá phức tạp, chi phí xây dựng một con đường tốt thì chắc chắn cực kỳ cao, cho nên ở mấy nơi như thế này cũng chỉ có thể là như vậy thôi. Đợi lát nữa tôi gặp người đi đường rồi hỏi một chút, đi lâu như vậy rồi, cũng không biết là rốt cuộc thôn Điệp Sơn ở đâu nữa.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh lái xe chậm một chút là được rồi, thật sự hơi sợ đó, tôi cũng không dám nhìn ra bên ngoài nữa.” Lý Vũ Hân đã thật sự nhắm mắt lại.
Gặp được một người phụ nữ đang cõng thêm một đứa con ở trên lưng, Diệp Lăng Thiên dừng xe lại hỏi thăm vị trí của thôn Điệp Sơn. Đối phương dùng tiếng phổ thông vô cùng không chuẩn mà nói với Diệp Lăng Thiên, cứ luôn đi theo con đường này, đi đến cuối con đường này thì có thể nhìn thấy một con đường nhỏ, đi theo con đường nhỏ, vượt qua hai ngọn núi thì sẽ đến thôn Điệp Sơn.
Nghe thấy người phụ nữ chỉ đường, Diệp Lăng Thiên không khỏi nhíu mày, anh nhíu mày không phải là bởi vì đường này khó đi, mà là cuối cùng vẫn phải đi bộ. Hơn nữa nghĩ đến giao thông của thôn Điệp Sơn không thuận tiện, ở thời bây giờ, giao thông có thuận tiện hay không trên cơ bản đều đang phản ánh tình hình phát triển kinh tế, tình hình giao thông ở đâu không phát triển thì nó cũng biểu thị cho cuộc sống sinh hoạt của dân cư ở đó không được cao.
Lại lái xe thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, tốc độ xe cực kỳ chậm, cơ bản là ba mươi km trên giờ, chậm chạp chạy xe về phía trước, đường càng ngày càng khó đi, hơn nữa cũng càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng nhìn thấy độ rộng của mặt đường trông có vẻ cũng chỉ có hai ba mét, trên cơ bản thì cũng chỉ có thể chứa được một chiếc xe. Yêu cầu kĩ thuật lái xe thật sự quá cao, không cẩn thận một cái lại chệch đường như chơi, hậu quả có thể sẽ bị rơi xuống vực sâu.
“Dừng xe ở đây đi, chúng ta đi bộ vào trong đó thôi.” Lý Vũ Hân bị dọa đến nỗi mặt cũng biết sắc.
“Không sao đâu, lái chậm một chút là được rồi, ai biết được nó còn xa bao nhiêu, dù sao lái xe thì cũng thuận tiện hơn so với đi đường.” Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, nheo mắt lại mà nhìn.
Cuối cùng xe vẫn lái đến cuối đường, ở cuối đường thông với một cái sân phơi gạo rất là lớn. Diệp Lăng Thiên dừng xe ở đây, hai người đều bước xuống xe.
Sau khi Lý Vũ Hân bước xuống xe thì chân như muốn nhũn ra, nhưng mà vẫn như trút được gánh nặng mà nói: “Rốt cuộc cũng đã đến rồi, nếu, như lại lái thêm một đoạn đường như vậy nữa tôi không bị bệnh tim mới là lạ đó. Tôi thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, ở một nơi như thế này mà sao có thể có người sống được chứ.”
Diệp Lăng Thiên cười cười, nhìn xung quanh cái sân này một lần, quả nhiên nhìn thấy được một con đường rộng khoảng chừng một mét đi thẳng lên đỉnh núi. Hiển nhiên là con đường này thường xuyên có người đi lại, cho nên ở trên đường không có mọc cỏ.
“Chắc là con đường này, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên tìm đúng phương hướng, mang trên lưng cái ba lô của mình rồi đi đến phía con đường nhỏ.
“Cô cẩn thận một chút, ở phía bên đây đều là nhánh cây không thôi, còn có một vài bụi gai nữa, tuyệt đối đừng bị xước vào.” Diệp Lăng Thiên bẻ một nhánh cây rậm rạp, vừa đi vừa quất trụi những nhánh cây và gai nhọn lộ rõ bên ngoài, để tránh nó quẹt vào Lý Vũ Hân đang đi ở phía sau.
“Anh nói thử xem, ở bên trong ngọn núi này có thú dữ hay không vậy? Ví dụ như sói nè, hổ nè.” Lý Vũ Hân vô cùng sốt ruột mà nhìn những cái cây mọc đầy, lớn nhanh bằng đầu người, có nhìn cũng không nhìn thấy được chỗ sâu trong núi lớn, lên tiếng hỏi Diệp Lăng Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT