Lái xe hai ngày một đêm, cho dù là người lái xe hay là ngồi trên xe thì đều cực kỳ mệt mỏi. Sau khi hai người bọn họ bước vào căn phòng của mình thì cũng không đi ra nữa, ngủ đến sáng ngày hôm sau.

Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm như bình thường, sau khi tự mình đánh răng rửa mặt xong thì đứng ở trước phòng của Lý Vũ Hân gõ cửa. Đương nhiên là Lý Vũ Hân vẫn còn chưa thức dậy, cô hỏi là ai, sau khi nghe thấy là Diệp Lăng Thiên thì mới mở cửa ra, Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ, ngáp một cái, đôi mắt mông lung, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.

Đồ ngủ của Lý Vũ Hân là loại váy dài chỉ có áo chứ không có quần, đôi chân trắng nõn bóng loáng lộ rõ trước mặt của Diệp Lăng Thiên, ánh mắt của Diệp Lăng Thiên cố định một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên thì Lý Vũ Hân mới phản ứng được, lập tức đóng cửa lại ngay, may mắn là Diệp Lăng Thiên cũng không đi vào, nếu không thì lỗ mũi cũng bị đập cho chảy máu cũng không chừng.

Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa rút một điếu thuốc ra, sau đó nhìn thấy Lý Vũ Hân mở cửa một lần nữa, chỉ là lần này cô đã ăn mặc chỉnh tề rồi.

Mặt của Lý Vũ Hân có chút đỏ, hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh làm gì vậy?”

“Hỏi xem bữa sáng cô có muốn ăn chút gì không, tôi đi xuống dưới mua mang lên cho cô, ăn xong thì chúng ta lại xuất phát.” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Anh đợi tôi một lát đi, tôi đi rửa mặt một chút, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.” Lý Vũ Hân nói xong thì liền nhanh nhẹn đi vào trong phòng tắm.

Diệp Lăng Thiên cũng không đi vào, vẫn đứng ở cửa chờ Lý Vũ Hân. Sau khi đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đi xuống lầu cùng với Lý Vũ Hân, tìm một cửa hàng ăn bữa sáng rồi sau đó lại tiếp tục lái xe xuất phát.

Xuất phát từ thành phố Mao Dương đi đến đường cao tốc, lại lái xe thêm bốn năm tiếng đồng hồ, theo như hướng dẫn, chạy ra khỏi đường cao tốc ở một ngã tư đường nhỏ, tiếp đó lại chạy đến tỉnh lộ, sau đó mới rẽ vào đường của huyện, mãi cho đến chín giờ tối mới có thể đến được nơi gọi là thị trấn.

Chỉ là cái được gọi là thị trấn quả thật không lớn, trong ấn tượng của Diệp Lăng Thiên, mặc dù là thị trấn không phồn hoa nhưng mà cũng không phải là như thế này. Toàn bộ thị trấn chỉ có những ánh đèn rải rác, mỗi bên đường có khoảng mười tòa nhà không cao, cao nhất thì cũng chỉ có bốn tầng lầu, đa số đều là nhà hai tầng lầu, một tầng dùng để làm cửa hàng buôn bán.

Diệp Lăng Thiên giảm bớt tốc độ xe, tìm được chỗ ăn cơm ở trên đường, vừa tìm được thì vừa nói với Lý Vũ Hân: “Đây là thị trấn cuối cùng trên đoạn đường của chúng ta, tối ngày hôm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này đi, ăn một bữa cơm, sáng sớm ngày mai lại đi tiếp.”

“Ở… ở đây có chỗ dừng chân ăn uống được hả?” Lý Vũ Hân nhíu mày nhìn con đường với ánh đèn đuốc không nhiều ở bên ngoài.

“Chắc là có đó, chỗ này đi, gọi là quán trọ, chắc có lẽ là có cơm và chỗ ở.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì lái xe đến cửa tiệm, sau đó bước xuống xe cùng với Lý Vũ Hân.

Bước vào trong quán trọ, việc làm ăn ở trong quán rất hiu quạnh, căn bản là không có ai, hơn nữa kiến trúc cũng rất đơn sơ, ở trong phòng khách có đặt cái được gọi là bàn, trông như là một quầy đồ ăn nhỏ.

“Bà chủ, ở chỗ của các người trừ ăn cơm ra thì có cung cấp chỗ để qua đêm không?” Diệp Lăng Thiên đi qua hỏi.

Bà chủ rất là ngạc nhiên khi mà nghe thấy giọng nói phổ thông của hai người bọn họ, một lúc lâu sau mới dùng tiếng phổ thông sức sẹo của mình mà nói: “Có ở trên lầu có một căn phòng.”

“Chỉ còn có một phòng hả, sao có thể chỉ có một phòng được chứ, hai người chúng tôi mà.” Lý Vũ Hân nhíu mày hỏi lần nữa.

“Ở trên lầu có bốn phòng, nhưng mà ba phòng kia đã được người ở trong trấn thuê hết rồi, ở trong huyện xuống đến đây ba người, được sắp xếp ở chỗ của chúng tôi, bây giờ cũng chỉ còn lại có một phòng thôi, hai người không phải là vợ chồng hả?” Bà chủ lại dùng tiếng phổ thông sức sẹo của mình nói lần nữa.

“Bà nhìn ở chỗ nào mà nhìn ra được chúng tôi là một cặp vợ chồng vậy? Chúng ta đổi một quán trọ khác đi, xem xem có chỗ nào hay không.” Lý Vũ Hân có chút tức giận mà nói.

“Ôi dào cái cô gái này tôi nói cho cô biết nha trong cái trấn này không chỉ có mỗi một khách sạn của bọn tôi thôi bây giờ cũng chỉ còn có một phòng hai người có thích ở hay không hả.” Hiển nhiên là bà chủ cũng đã tức giận rồi

“Được rồi, bà chủ, chúng tôi ở. Như vậy đi, trước tiên bà dẫn chúng tôi lên đó xem phòng, mặt khác hãy chuẩn bị vài món ăn cho tôi, bốn năm món là được rồi, chúng tôi đi lên sắp xếp đồ rồi thì liền đi xuống ăn ngay.” Diệp Lăng Thiên giữ chặt Lý Vũ Hân lại, khách khí nói với bà chủ.

“Như thế này còn tốt, tôi dẫn các người lên đó.” Bà chủ như trợn mắt nhìn Lý Vũ Hân, sau đó liền dẫn hai người bọn họ đi lên lầu.

Thật ra thì đây chính là một tòa dân cư, ít nhất thì nói là phòng tiếp khách nhỏ có phong cách dân cư, quả thật trên lầu hai có mấy phòng. Bà chủ đẩy cửa của một trong những căn phòng đó ra, ở trong căn phòng có một cái tivi cũ kỹ, chính là cái loại to to vuông vuông, trong giữa căn phòng có đặt một cái giường, không giống với những khách sạn bình thường sử dụng ga trải giường màu trắng, ở nơi đây lại dùng ga trải giường và chăn mền với hoa văn cũ nát.

Ở trong phòng ngoại trừ giường với tivi thì cũng chỉ có mấy cái ghế, cực kỳ đơn sơ, đơn sơ đến nỗi rối tinh rối mù. Nhưng mà mặc dù là đơn sơ, nhưng mà diện tích của căn phòng rất lớn, đây cũng là nét đặc thù của dân cư nhỉ. Những người ở đây không tồn tại vấn đề diện tích của phòng ở, cho nên lúc cất nhà diện tích của căn phòng đều rất lớn.

“Như thế này thì sao ở được đây?” Sau khi Lý Vũ Hân bước vào thì lập tức hóa đá, thật sự là cô không thể tin được cái được gọi là quán trọ lại có bộ dạng như thế này.

Diệp Lăng Thiên kéo Lý Vũ Hân lại, nói với bà chủ một lần nữa: “Được rồi bà chủ, bà đi xuống dưới trước đi, làm đồ ăn giúp cho chúng tôi, xong rồi thì làm phiền bà gọi chúng tôi một tiếng.”

“Được.” Bà chủ nói xong thì cũng đi ngay, Diệp Lăng Thiên đi tới đóng cửa lại.

“Diệp Lăng Thiên có phải là anh đã bị điên rồi hay không hả? Không nói đến việc nơi này có thể cho người ở được hay không, mà nó chỉ có một căn phòng thôi, hai người chúng ta làm sao ở được đây?” Lý Vũ Hân quả thật có tâm trạng hỏng bét đối với hoàn cảnh ở nơi này, không nhịn được mà ôm lấy cánh tay của mình. Ở đây là vùng núi, nhiệt độ buổi tối vô cùng thấp, quần áo trên người của hai người bọn họ vẫn là quần áo mùa nóng, cho nên Lý Vũ Hân đã hơi lạnh rồi.

“Không sao đâu, tối nay cô ngủ trên giường, tôi đi ra xe ngủ một giấc là được rồi, hoàn cảnh ở đây là như thế đó, cô cũng nhìn thấy rồi mà, toàn bộ cái trấn này cũng đúng là như thế, tôi cũng cảm thấy là không thể nào tìm được nơi nào để dừng chân nữa đâu. Mặc dù là đơn sơ, nhưng mà ít nhất cũng có giường có chăn mền, dù sao thì cũng dễ chịu hơn so với ngủ ở trong xe nhiều. Hơn nữa nơi này có khí hậu vùng núi, nhiệt độ của ban đêm chênh lệch so với ban ngày rất nhiều, nhiệt độ vào ban đêm rất thấp, cô cũng không mang theo quần áo, không thể ngồi trong xe được, sẽ bị cảm mất. Chịu đựng một chút đi, vốn dĩ của cô chuẩn bị đến nơi đó để đi du lịch tự túc mà, có lẽ là những nơi mà cô muốn đi ngay cả những chỗ như thế này thì cũng không có đâu.” Diệp Lăng Thiên cười một cái rồi nói.

Lý Vũ Hân lập tức thoải mái, đúng vậy đó, lần này bản thân của mình đã chuẩn bị tâm lý tốt cho chuyến đi này, có thể có một nơi ở quả thật đã rất tốt rồi. Lập tức gật đầu, sau đó lại bỏ cái túi của mình lên trên ghế, nhìn căn phòng này, vẫn không nhịn được mà lắc đầu rồi nói: “Tôi đã nghĩ là nó đơn sơ, nhưng mà mấy thứ này cũng thật sự quá đơn sơ rồi đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play