Ngày hôm sau, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng Thiên đều dậy sớm. Thật ra bọn họ dậy sớm như vậy trừ Diệp Lăng Thiên đến chợ đầu mối mua rau tươi ra những người còn lại hoàn toàn không có việc gì làm. Nhưng từng người một bao gồm Hứa Hiểu Tinh, Diệp Sương chưa đến 8 giờ sáng thừa lúc Diệp Lăng Thiên đi chợ mua thức ăn đã đi đến cửa tiệm trước. Mà Chu Ngọc Lâm còn đến sớm hơn. Lúc Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương đến thì anh ta lại dọn dẹp vệ sinh một lần nữa.
Diệp Lăng Thiên biết mọi người đang rất háo hức và hồi hộp. Háo hức là vì cửa tiệm bận rộn bấy lâu nay cuối cùng cũng khai trương. Cảm giác này giống như một vận động viên được đào tạo bí mật mấy năm nay cuối cùng cũng xuất hiện trên sàn thi đấu, vô cùng phấn khích. Còn hồi hộp là vì ai cũng muốn biết rốt cuộc công việc kinh doanh của cửa tiệm này sẽ thế nào, có làm hài lòng khách hàng không? Dù sao Diệp Lăng Thiên đã đầu tư biết bao nhiêu tiền vào cửa hàng này rồi, thậm chí anh còn bán cả căn nhà để đầu tư cả vào đây.
Nhưng trong lòng Diệp Lăng Thiên biết rõ một điều đó là sau này cửa tiệm có làm ăn tốt hay không thì anh không biết nhưng chuyện làm ăn bây giờ chắc chắn sẽ chẳng tốt đến đâu. Một cửa tiệm mới mở nhưng lại không hề tổ chức hoạt động tuyên truyền, không tổ chức bất cứ buổi lễ nào, thậm chí anh còn không mời một người nào đến dự, ngay cả pháo hoa và pháo nổ cũng không chuẩn bị luôn. Thử hỏi một cửa hàng lặng lẽ khai trương như vậy sẽ có bao nhiêu người biết đến chứ? Điều Diệp Lăng Thiên mong muốn là làm ăn lâu dài, tức là tự mình từ từ vận hành đồng thời muốn đẩy mạnh công việc kinh doanh tại cửa tiệm thông qua hương vị và dịch vụ. Đây cũng là bản chất của việc kinh doanh theo quan điểm của Diệp Lăng Thiên. Vì vậy anh chỉ mong việc làm ăn hôm nay sẽ không quá đìu hiu.
Dù sao mấy người họ cũng không có chuyện gì làm, thế nên bọn họ liền xúm lại lặt rau, rửa sạch, sau đó dùng thanh trúc xỏ qua, chuẩn bị sẵn. Đợi đến lúc mười giờ năm mươi tám phút thì Hứa Hiểu Tinh bảo Diệp Lăng Thiên đích thân mở cửa cuốn phía trước được cố ý kéo xuống từ bên trong, ngụ ý là đã khai trương cửa tiệm rồi. Vài người, bao gồm cả hai nhân viên phục vụ ca sáng cũng bắt đầu vỗ tay. Tiếp theo đó là Chu Ngọc Lâm và Diệp Sương đặt hai tấm biển lớn mà họ đã chuẩn bị từ trước ở hai bên trái và bên phải của cửa hàng.
Trên tấm bảng lớn bên trái có ghi nội dung: “Cửa tiệm mới khai trương. Trong ba ngày đầu khai trương bất kỳ ai đến cửa hàng của chúng tôi ăn uống sẽ được giảm giá 30% cho tất cả các đồ ăn và giảm giá 20% cho tất cả đồ uống. Thời gian hoạt động từ XX đến XX”.
Còn tấm bảng bên phải lại ghi: “Cửa tiệm này kinh doanh thịt nướng, chân dê nướng đặc biệt, dê nướng nguyên con, heo sữa quay, gà quay, v.v. hương vị độc đáo, chỉ có ở đây không có chi nhánh khác. Chào mừng mọi người đến đây thưởng thức.”
Hai tấm bảng này đã được Diệp Lăng Thiên chuẩn bị từ lâu, đây là ý tưởng của anh. Nếu muốn nâng cao lượng khách và danh tiếng, chỉ dựa vào những người đi ngang cửa hàng mỗi ngày là chưa đủ. Trước hết bạn phải thu hút mọi người, tạo nên sự nổi tiếng, để sau này lượng khách hàng được đảm bảo. Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng đã cân nhắc qua những món nướng chính đặc sắc này. Còn nhớ lúc ban đầu khi Diệp Lăng Thiên đi học nghề lén, chủ tiệm thịt nướng đã nói với Diệp Lăng Thiên rằng điều đầu tiên phải làm trong nghề đồ nướng này chính là khẩu vị, kế đến mới là đặc sắc. Diệp Lăng Thiên tin tưởng sâu sắc vấn đề này. Cho nên bản thân anh tự nghiên cứu mấy món nướng đặc biệt kia chính là vì muốn tạo ra sự độc đáo. Mà những món nướng đặc biệt này về cơ bản giống với món đùi dê nướng của Diệp Lăng Thiên. Tất cả đều được làm từ tay nghề mà anh học được từ trong quân đội. Hơn nữa, anh rất có lòng tin với bản thân.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa nhìn một hồi, suy nghĩ hơi không tập trung, một lúc lâu sau, anh hút một điếu thuốc rồi đi trở vô cửa tiệm. Vừa bước vào cửa tiệm, anh đã nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đưa một bao lì xì đó cho Diệp Lăng Thiên.
“Gì vậy?” Diệp Lăng Thiên kỳ lạ hỏi.
“Tiền lì xì đó. Cửa hàng mới khai trương nói thế nào thì tôi cũng phải biểu hiện một chút để có khởi đầu tốt chứ. Anh nhận đi lấy hên, biết không?” Hứa Hiểu Tinh nói.
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói vậy, Diệp Lăng Thiên không biết có nên nhận hay không, cuối cùng anh cũn nhận lấy bao lì xì hỏi: “Bao nhiêu vậy?”
“Năm triệu một trăm lẻ bốn chục ngàn, một đường tiến tới, chúc cửa hàng mới khai trương làm ăn phát đạt, tiền vô như nước.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Cảm ơn!” Diệp Lăng Thiên chân thành nói với Hứa Hiểu Tinh. Anh vừa nói xong thì nhìn thấy bên ngoài có một chiếc ô tô chạy tới, đậu thẳng vào bãi đậu xe trước cửa hàng của Diệp Lăng Thiên. Nhìn thấy chiếc xe này, cả Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên cũng không ngạc nhiên. Đây là xe của Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Vũ Hân bước xuống xe mới sực nhớ tới hình như anh đã quên thông báo cho Lý Vũ Hân biết chuyện này rồi. Lần này anh thật sự có hơi đáng trách, dù nói thế nào anh cũng nên thông báo cho Lý Vũ Hân biết một tiếng mới phải.
“Ngại à? Anh lại quên thông báo cho Vũ Hân chứ gì? Cũng may là tôi thông minh, biết anh khó mở miệng, cho nên hôm qua tôi đã thay anh thông báo cho Vũ Hân biết. Nhớ đó, là anh bảo tôi gọi điện thoại cho cô ấy, lát nữa đừng nói lỡ lời.” Hứa Hiểu Tinh liếc nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, lần này đúng là anh cảm thấy hơi lúng túng.
Sau đó mọi người thấy Lý Vũ Hân mở cốp xe sau, xoay người nói với mấy người đang ở trong cửa hàng: “Mọi người mau qua đây dọn đồ xuống tiếp tôi, tôi bê không nổi.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Chu Ngọc Lâm, sau đó liền cùng Chu Ngọc Lâm đi tới bên cạnh chiếc xe của Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên bước tới, nhìn thấy trong cốp xe có hai chậu cây lớn. Hai chậu này đã được đóng gói và cột chặt. Thứ này nặng thì chắc chắn là có nặng, hơn nữa mấy thứ như vậy thường rất đắt.
“Mang vào đi, thứ này hơi nặng tôi cầm không nổi.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
“Vật này quá quý giá, cám ơn cô.” Diệp Lăng Thiên biết hai chậu cây này rất có giá trị, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy. Nếu anh đã xem Lý Vũ Hân là bạn thì quà chúc mừng khai trương của người bạn Lý Vũ Hân này anh chắc chắn phải nhận.
Nói xong, Diệp Lăng Thiên ôm một chậu, Chu Ngọc Lâm cũng ôm một chậu bước vào cửa hàng. Hai người tháo chậu cây ra, một chậu khắc làm ăn phát đạt, chậu còn lại thì khắc tiền vô như nước. Thành thật mà nói hai chậu cây này rất sang trọng và xinh đẹp. Hứa Hiểu Tinh bảo Chu Ngọc Lâm dời cái chậu cây đến chỗ mà cô cảm thấy thích hợp, lúc này đẳng cấp của cửa hàng lập tức được nâng lên rất nhiều.
Lý Vũ Hân đứng trong cửa hàng nhìn xung quanh một hồi rồi nói: “Không tệ, cửa tiệm này cũng rất độc đáo. Mọi người không dẫn tôi đi tham quan, giới thiệu một chút cho tôi biết à?”
“Đi thôi, để tôi dẫn cô đi xem thử.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó dẫn Lý Vũ Hân đi xem xung quanh, vừa đi vừa giới thiệu: “Đây là phòng bếp, đây là kho chứa đồ, còn trên lầu nữa, tôi đưa cô lên lầu nhìn một vòng.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì đưa thẳng Lý Vũ Hân lên lầu hai giới thiệu. Thật ra cửa tiệm này chỉ có bấy nhiêu, cũng chẳng có gì để giới thiệu cả.
“Không tệ, thật không ngờ trong một thời gian ngắn anh lại có thể lặng lẽ trang hoàng được một cửa tiệm như thế này. Anh tốn hết bao nhiêu tiền cho cửa tiệm này thế?” Lý Vũ Hân đứng trên lầu hai nhìn xuống hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Cô ngồi đi!” Diệp Lăng Thiên kéo ghế ra cho Lý Vũ Hân ngồi xuống, sau đó ngồi xuống đối diện với Lý Vũ Hân, cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn châm một điếu thuốc nói: “Tôi tốn hơn sáu trăm triệu, thật ra nếu tính hết toàn bộ chắc cũng gần chín trăm triệu.”
“Nghe nói anh bán nhà để mở cửa tiệm này à?” Lý Vũ Hân nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, đúng vậy, cửa hàng này cần đầu tư rất nhiều, muốn mở cửa hàng này chỉ có thể bán nhà.” Diệp Linh Thiên gật đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT