“Được rồi, ăn đi, đừng nghĩ nhiều như thế nữa. Một cái đùi dê có thể kiếm được 300 nghìn, tôi cảm thấy như vậy đã là hời lắm rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng ngập tràn vui sướng, cười cười đùa đùa đếm tiền của hai anh em họ, tâm trạng của cô cũng tốt hơn hẳn. Trong lòng Lý Vũ Hân nghĩ, có lẽ những gì Diệp Lăng Thiên nói là sự thật. Mấy người họ ăn xong, Diệp Lăng Thiên bắt đầu chuyển đồ lên chiếc xe ba gác.

“Ngày nào anh cũng dùng thứ này ư?” Lý Vũ Hân kinh ngại hỏi.

“Ừm, đúng vậy, nhiều đồ quá, vì thế phải dùng thứ này để kéo.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nói: “Cô đợi một chút, xong ngay thôi, sau đó tôi đi với cô.”

Lý Vũ Hân gật đầu, không nói thêm nữa. Thật ra cô rất muốn nói rằng, trong công ty có mấy chiếc xe chở hàng cũ, rồi bảo Diệp Lăng Thiên đến đó lái một chiếc xe qua đây. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn không nói. Diệp Lăng Thiên buộc xong toàn bộ đồ đạc, rồi đạp lên đó, bước lên xe. Bởi vì đồ đạc quả thật có quá nhiều, cộng thêm đoạn đường này cũng khá dốc, cho nên Diệp Sương phải ở phía sau đẩy chiếc xe ba gác.

Lý Vũ Hân nhìn thấy cảnh tượng này, không tự chủ được hơi chua xót. Chua xót thay Diệp Lăng Thiên, đồng thời cũng đau lòng vì Diệp Lăng Thiên. Nghĩ đến đây, cô cũng đi theo ra phía sau giúp Diệp Lăng Thiên đẩy xe ba gác.

Cuối cùng, xe ba gác cũng đến được đầu đường, xe của Lý Vũ Hân cũng đỗ ở đó. Diệp Lăng Thiên bước từ trên xe ba gác xuống, nói với Lý Vũ Hân: “Hôm nay thật sự cảm ơn cô, cũng vất vả cho cô rồi, cô mau về nhà tắm giặt rồi ngủ một giấc đi.”

“Vậy được, để tôi đưa Diệp Sương về nhà nhé.” Lý Vũ Hân gật đầu.

“Không sao đâu, con bé ngồi xe ba gác về là được rồi. Muộn như thế này, cô xem cô cũng mệt thế kia rồi, mau sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lên xe ba gác. Diệp Sương cũng ngồi phía sau xe ba gác, kêu lên với Lý Vũ Hân: “Chị Vũ Hân, chúng em đi trước nhé, chị lái xe về cẩn thận, nếu muốn ăn đùi dê thì gọi điện thoại cho em, em bảo anh trai em nướng cho chị.”

“Được, tạm biệt.” Lý Vũ Hân cười nói, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên đạp lên chiếc xe ba gác chậm rãi rời đi.

Cô cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy nhìn theo hình ảnh chiếc xe ba gác từ từ biến mất, trong lòng ngập tràn cảm động. Ngày hôm nay, cô đã trải qua quá nhiều thứ, dường như đã hoàn toàn phá vỡ một vài quan niệm hơn hai mươi năm trước của cô. Đến lúc này, cô dường như khá ngưỡng mộ Diệp Lăng Thiên, càng ngưỡng mộ Diệp Sương ngồi phía sau chiếc xe ba gác ấy.

Mấy ngày tiếp theo, việc buôn bán diễn ra bình thường, không phải là quá tốt nhưng cũng không phải là quá tệ. Thu nhập mỗi ngày của Diệp Lăng Thiên đều duy trì ở mức trên dưới ba triệu, thu nhập chính của anh chủ yếu dựa vào việc bán đùi dê nướng. Mỗi ngày đều có vài người đặc biệt đến thưởng thức món đùi dê nướng của anh, nhưng về phần nó được lan truyền như thế nào, Diệp Lăng Thiên cũng không biết.

Nhưng đồng thời Diệp Lăng Thiên cũng khá lo lắng, không chỉ là anh mà tất cả các quầy bán đồ ăn vặt trên con đường này đều lo lắng giống anh. Bởi vì Chính phủ đã đưa ra thông báo rồi, đầu tháng sau phải dỡ bỏ và rời quầy hàng đi. Trước đây, tất cả các nhà buôn đều phải chuyển đi, thu nhập của rất nhiều người đều dựa hoàn toàn vào việc buôn bán này, do đó tất cả mọi người trên con đường này đều vô cùng lo lắng, bàng hoàng, vì thế việc buôn bán cũng trở nên vắng vẻ, hiu quạnh hơn nhiều. Sau khi Hứa Hiểu Tinh biến mất gần một tuần lễ, thì đột nhiên xuất hiện trước quầy hàng của Diệp Lăng Thiên.

“Sao rồi? Anh đẹp trai, việc buôn bán vẫn tốt đẹp chứ?” Hứa Hiểu Tinh đi đến hỏi.

“Không phải mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho Diệp Sương ư? Mỗi ngày tôi kiếm được bao nhiêu tiền, không phải cô là người rõ hơn tôi sao.” Diệp Lăng Thiên đùa nói.

“Bày đặt.” Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên, sau đó đi vào ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Việc buôn bán ở đây càng ngày càng kém, trên đường cũng không có người mua.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thoáng qua, rồi nói.

“Ừm, văn bản buộc di chuyển đi nơi khác đã có rồi, rất nhiều nhà buôn đã bắt đầu chuẩn bị rời đi, đương nhiên cũng sẽ không còn ai đến đây nữa.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, gật đầu nói.

“Vậy anh định làm như thế nào? Có dự định gì không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Chỉ có thể thuê một mặt tiền để buôn bán thôi, thật ra cô nói không sai, cứ bày quầy hàng bán ở đường cũng không phải là cách tốt. Chỉ là vốn dĩ tôi muốn đợi đến khi kiếm được tiền, có vốn rồi thì mới đi làm việc đó, nhưng bây giờ xem ra không kịp đợi đến ngày đó nữa rồi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Vậy như thế này đi, mấy ngày này, anh không cần bầy sạp bán hàng nữa, ngày mai tôi dẫn anh đi tìm mặt tiền cửa hàng. Tôi đã đánh tiếng với người quản lý trường họ rồi, phía bên cổng chính của trường có một mặt tiền cửa hàng đã hết kỳ hạn hợp đồng, đã sớm chuyển đi rồi, thế nhưng các trang thiết bị bên trong đều có sẵn. Tôi đã bảo anh ta giữ lại mặt tiền đó cho tôi rồi, ngày mai anh đi cùng tôi qua đó xem thử, nếu thấy phù hợp thì thuê.” Thật ra Hứa Hiểu Tinh biết cuối cùng Diệp Lăng Thiên chắc chắn sẽ đồng ý, cho nên đã sớm thu xếp xong xuôi hết cả rồi.

“Trước trường học? Cô đang nói đến đường Hồ Bắc ư? Mặt tiền ở đó không rẻ đâu!” Diệp Lăng Thiên trợn mắt, hỏi.

“Không rẻ, có thể nói là khá đắt, hai tầng, áng chừng hơn hai trăm mét vuông. Ngày trước chỗ đó là một tiệm ăn nhanh, bây giờ đã chuyển đi rồi, cơ sở và thiết bị nhà bếp đều có sẵn, căn bản anh chỉ cần qua đó sửa sang đơn giản một chút là có thể khai trương rồi.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.

“Bao nhiêu tiền một tháng?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Khoảng 54 triệu, đây là giá nội bộ, anh tuyệt đối không được nói cho người khác biết đâu đấy.” Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng nói.

“54 triệu?” Diệp Lăng Thiên trừng to mắt, anh muốn nói là một tháng bản thân anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ việc bán đùi dê nướng cơ chứ?

“Cho nên, tôi mới nói là con người anh không có đầu óc kinh doanh buôn bán, chỗ đó đắt, nhưng vì sao nó lại đắt? Đầu tiên, người qua lại chỗ đó rất nhiều, gần đó có ba trường học, bên cạnh là đường lớn thành phố, đối diện là khu mua sắm. Có thể nói chỗ đó chính là khu vực trung tâm, mỗi ngày có biết bao người đi qua đi lại chứ? Chỉ cần anh đi qua bên đó, tôi đảm bảo mỗi ngày số tiền anh kiếm được sẽ gấp mười lần bây giờ.”

“Còn có một điểm nữa, anh phải biết là, có một “số tiền vốn” ẩn trong buôn bán. “Số tiền vốn” ẩn này bao gồm danh tiếng, môi trường và phục vụ của anh. Chỗ đó đã được sửa sang, hơn nữa bên cạnh là khu buôn bán hạng sang, anh bán đùi dê nướng ở đó, giá thành ít nhất có thể nâng lên gấp hai lần so với giá bây giờ anh đang bán. Tóm lại, anh nghe tôi chắc chắn sẽ không sai đâu. Anh phải biết rằng, tôi học gì thì dạy cái đó.” Hứa Hiểu Tinh vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, không nói gì nữa. Thật ra, đạo lý đơn giản như vậy làm sao anh có thể không hiểu cơ chứ! Diệp Lăng Thiên thông minh hơn người bình thường nhiều, chỉ là đối với anh mà nói, “tiền vốn” này quả thật quá lớn. Nhưng bây giờ, anh dường như không còn sự lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể làm theo lời Hứa Hiểu Tinh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play