“Lại ăn ngay đây. Chỉ là tối hôm nay việc kinh doanh quá tốt nên vẫn chưa có thời gian rảnh thôi. Cô đi đánh tiếng đi, chờ lát nữa tôi có thời gian rảnh sẽ ăn.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười rồi nói.
Hứa Hiểu Tinh nhiều lần xác nhận, cuối cùng mới rời đi.
Việc kinh doanh tối đó thật sự không tệ, Diệp Lăng Thiên vẫn bận đến hơn một giờ khuya mới rảnh. Hứa Hiểu Tinh vốn định ở lại nhưng bị Diệp Lăng Thiên bảo đi. Hơn nữa bản thân cô vốn bận rộn suốt một ngày cũng rất mệt, lại đi trước.
Diệp Lăng Thiên thấy Diệp Sương đi theo mình thật sự cực khổ, cũng thấy hơn một giờ không còn ai tới cửa hàng nữa, nên cùng Diệp Sương thu dọn đồ, chuẩn bị về nhà. Diệp Lăng Thiên đi chiếc xe ba gác lớn. Diệp Sương tìm một chỗ ngồi ở phía sau chiếc xe ba gác, hai người lại vừa trò chuyện vừa chậm rãi đạp trở về. Khi gặp phải đoạn đường lên dốc, Diệp Sương lại nhảy xuống, ở phía sau đẩy xe ba gác giúp Diệp Lăng Thiên.
Sau khi về nhà, hai người đếm tiền. Tối hôm nay có “hiệu ứng tin tức”, cộng thêm Diệp Lăng Thiên đã chuẩn bị rất nhiều đồ nên tối đó tổng cộng nhận được hơn bốn triệu hai, hơn buổi tối hôm trước hơn một triệu rưỡi.
Diệp Sương vô cùng hưng phấn, hưng phấn tới mức tối đó không ngủ được. Mà Diệp Lăng Thiên lại không hưng phấn như Diệp Sương. Bởi vì trong đầu anh đang suy nghĩ hai vấn đề. Thứ nhất là thành phố bên này tổng cộng là bốn trường đại học, tương đối gần với bên này có ba trường. Trong ba trường đại học đó có một trường đã nghỉ hè, một trường là trường của Diệp Sương. Hôm nay, tất cả chương trình học của trường bọn họ cũng đã kết thúc, ngày mai lại bắt đầu nghỉ hè, còn lại một trường chưa có thi xong cũng sẽ cho nghỉ sau ba ngày nữa. Cho dù bây giờ trường đó còn chưa nghỉ, nhưng đến lúc này có gần nửa số sinh viên trong trường đã rời trường về nhà rời.
Diệp Lăng Thiên đang suy nghĩ, nếu trường học nghỉ hết, vậy mình còn có thể có kinh doanh tốt như vậy trong phố quà vặt của đại học thành phố sao? Đáp án là chắc chắn không thể. Lượng sinh viên cũng mất thì việc buôn bán chắc chắn không thể tốt như vậy được. Đương nhiên, trong phố ăn vặt không chỉ có sinh viên qua lại, nhưng dù sao sinh viên vẫn chiếm đa số.
Tất nhiên, chuyện nghỉ hè chỉ là tạm thời, đợi đến khi khai giảng thì ở đây sẽ lại bắt đầu náo nhiệt. Chỉ có điều chuyện này lại dính dáng đến vấn đề thứ hai, đó chính là vấn đề di rời và phá bỏ của con đường này. Không chỉ có Hứa Hiểu Tinh nói, hôm nay Diệp Lăng Thiên đã nghe được có mấy ông chủ bày quán đang lặng lẽ bàn luận về chuyện này, chứng tỏ chuyện này là thật. Nếu phố ăn vặt này thật sự bị phá, vậy mình nên làm gì đây?
Diệp Lăng Thiên chìm trong buồn phiền. Thật ra anh rất tán thành chuyện chuẩn bị thuê một cửa hàng mà Hứa Hiểu Tinh đã nói. Làm vậy, bất kể việc kinh doanh hay chi phí sẽ thấp hơn rất nhiều, nhưng có một vấn đề rất quan trọng là trước khi thuê một cửa hàng nhất định phải bỏ ra số vốn lớn hơn, ít nhất một tháng tiền thuê cửa hàng kinh doanh tốt sẽ không quá ít. Mà tiền trong tay Diệp Lăng Thiên thật sự không nhiều, nhưng anh không muốn lại đi tiêu tiền của Hứa Hiểu Tinh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Lăng Thiên chỉ có thể nghĩ mình tạm thời cứ làm ở bên này trước, đợi đến khi trong tay mình có một khoản tiền lại đi thuê một cửa hàng. Bất kể nói thế nào, muốn sinh sống thì thuê một cửa hàng như để kinh doanh lại là một chuyện chắn chắn phải làm.
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Lăng Thiên vẫn thức dậy sớm. Trên thực tế anh vốn không ngủ, thu dọn đồ, tắm rửa xong đã là hơn ba giờ sáng. Anh nằm trên giường hơn một tiếng lại rời giường đạp xe ba gácvđi mua hàng. Vì hôm nay có một lượng đơn đặt hàng lớn nên trước mắt Diệp Lăng Thiên mua hàng gần gấp bốn, gấp năm lần hôm qua. Cứ nghĩ xem, hơn hai mươi người công nhân khỏe mạnh tới ăn thì bọn họ sẽ ăn bao nhiêu? Chỉ riêng chân dê, Diệp Lăng Thiên đã mua mười cái.
Đương nhiên Diệp Lăng Thiên mua nhiều cũng không phải bắn tên không đích như vậy. Anh sẽ không đi làm chuyện mạo hiểm. Hôm nay anh mua nhiều đồ như thế là vì anh có tủ đông, cho nên anh mới mua một lần nhiều đồ. Nếu còn lại nhiều, ngày hôm sau không cần lại đi tới chợ đông lạnh nữa.
Khi Diệp Lăng Thiên trở về đã là hơn tám giờ sáng. Phía sau xe ba gác chở đầy một xe hàng. Diệp Lăng Thiên về nhà làm bữa sáng. Sau khi làm xong bữa sáng, Diệp Sương vẫn chưa dậy. Diệp Lăng Thiên không gọi cô. Đêm qua, cô nhóc này đã quá vất vả rồi, Diệp Lăng Thiên không đành lòng gọi cô dậy. Vì vậy anh ăn sáng một mình rồi bắt đầu chậm rãi sắp xếp lại mấy thứ này. Chỉ là có quá nhiều đồ, hiệu suất một mình anh làm thật sự quá thấp, làm đến mười một giờ vẫn chưa xong được một nửa. .
Truyện Mỹ ThựcDiệp Sương tỉnh dậy lúc mười một giờ. Thấy Diệp Lăng Thiên đang một mình bận rộn thì trong lòng cô đặc biệt tự trách, ăn qua xong lại bắt đầu giúp đỡ. Tốc độ của hai người vẫn nhanh hơn tốc độ của một người rất nhiều. Gần đến một giờ thì mọi việc đều đã làm xong, Diệp Lăng Thiên tùy tiện làm một bữa trưa. Sau khi ăn xong, Diệp Lăng Thiên lại nằm xuống giường ngủ.
Bán đồ nướng đúng là một công việc vất vả. Qua mấy ngày như vậy, cho dù lấy thể chất và ý chí đặc biệt của Diệp Lăng Thiên cũng bắt đầu có phần không chịu nổi, càng chưa nói tới người khác. Chỉ là không giống với những người khác, bọn họ đều là hai vợ chồng hoặc là người một nhà cùng làm đồ nướng, mà Diệp Lăng Thiên lại hoàn toàn chỉ làm một mình, cho nên trên cơ bản cả ngày anh gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Lăng Thiên ngủ trên giường mãi tới ba rưỡi. Đây là thời gian anh đã tự đặt ra cho mình. Khi anh vừa rời khỏi giường mới phát hiện ra hai người Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh đang ngồi nói chuyện bên bàn trong phòng khách bên ngoài.
“Sao cô lại tới đây?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi.
“Sao vậy? Tôi không thể tới à?” Hứa Hiểu Tinh mỉm cười hỏi. “Lúc trước tôi gọi điện thoại cho Diệp Sương, hỏi bao giờ các anh ra. Diệp Sương nói với tôi là tối hôm qua có người đặt trước, hôm nay dự tính có hơn hai mươi người tới ăn. Cô ấy nói anh thức cả đêm qua, còn bận đến hai giờ mới đi ngủ nên tôi tới xem có thể giúp được gì không. Kết quả, các người đều làm xong. Có phải là phải bày hàng không?”
“Đúng là phải bày hàng. Hôm nay cô cũng đi sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh thấy hôm nay tôi không đi hỗ trợ, chỉ dựa vào hai người có thể ứng phó được sao? Mặt khác, tôi phải nhắc nhở anh một vấn đề, hơn hai mươi người đến, anh có đủ bàn đủ ghế không? Tôi cảm thấy hình như không đủ thì phải?” Hứa Hiểu Tinh quan tâm hỏi.
“Dường như không đủ.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Chờ lát nữa tôi sẽ đi mua thêm hai bàn.”
“May là tôi tới đấy. Tôi mà không tới, chỉ dựa vào xe ba gác của anh thì hôm nay anh có mệt chết cũng làm không nổi. Với cái xe ba gác này của anh có thể chứa hết nhiều đồ như vậy sao? Tôi xem về sau anh tính làm thế nào. Đi thôi, tạm thời cứ bỏ những thứ có thể bỏ được trong xe vào xe tôi đi. Anh dùng chiếc xe chở tủ đông và bếp lò đi mua mấy bộ bàn ghế rồi qua gặp chúng tôi ở bên đó luôn.” Hứa Hiểu Tinh bắt đầu dặn dò.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát cũng thấy có đạo lý, cho nên cũng không từ chối.