“Nhà của người khác dù tốt đến đâu cũng là nhà của người khác, dù nhà chúng ta có rách nát đến đâu thì cũng là nhà của mình, đúng không? Anh hai.” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Đúng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Đúng rồi, anh, trước đó sao em nhìn thấy chị Vũ Hân hình như không được vui lắm nhỉ? Có phải…” Diệp Sương có chút nghi hoặc mà hỏi.
“Công ty xảy ra chút vấn đề, làm ăn thua lỗ nên tâm trạng cô ấy không được tốt. Tối nay muốn ăn gì? Lát nữa anh làm cho em.” Diệp Lăng Thiên nói, bây giờ anh mới phát hiện, thật ra anh cũng có thiên phú nói dối.
“Được, buổi trưa anh làm cho em. Đợi lát nữa em dọn dẹp nhà một chút, anh đi chợ mua rau.” Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng vui vẻ của Diệp Sương thì cũng bị cảm nhiễm, mỉm cười mà nói với Diệp Sương.
Hứa Hiểu Tinh từ từ lên lầu, đi đến bên ngoài cửa phòng của Lý Vũ Hân gõ cửa.
“Làm gì? Muốn đi thì đi mau đi, đừng đến làm phiền tôi, tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi không quen biết người như anh.” Lý Vũ Hân phẫn nộ gào lên.
“Vũ Hân, là tớ, tớ vào đây.” Hứa Hiểu Tinh thở dài một hơi nói, sau đó đẩy cửa đi vào, cô ta biết Lý Vũ Hân không phải nói mình, mà là Diệp Lăng Thiên.
“Cậu vào đây làm gì? Sao cậu không cùng người đàn ông nhà cậu về nhà đi.” Lý Vũ Hân cũng bực bội nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Êh, tớ nói nha đại tiểu thư, tớ hình như không có đắc tội với cậu a, sao lại phát hoả lên người tớ rồi.” Hứa Hiểu Tinh cười khổ nói.
“Cá mè một lứa.” Lý Vũ Hân hung dữ nói.
“Được rồi, tớ cũng trở thành người xấu rồi, được thôi, người xấu thì người xấu. Còn đang giận à?” Hứa Hiểu Tinh ôm lấy Lý Vũ Hân nói.
“Không có giận, không đáng. Tớ nói nha Hứa Hiểu Tinh, sao cậu lại không có mắt nhìn người như vậy? Ngay cả loại đàn ông như vậy mà cậu cũng thích nữa, cậu nói xem, có phải anh ta không biết tốt xấu? Bỏ đi, không muốn nói nhiều nữa, nói ra lại tức, tóm lại sau này tớ không có quan hệ gì với anh ta nữa.” Lý Vũ Hân nói, sau đó cũng tâm tàn ý lạnh rồi.
“Được rồi, nghiêm trọng rồi. Cho dù cậu và anh ấy ân đoạn nghĩa tuyệt, cậu cũng không có ân đoạn nghĩa tuyệt với tớ đúng không? Lỡ như sau này tớ gả cho anh ấy rồi, cậu cũng định có chết cũng không qua lại với anh ấy à?”
“Cậu muốn gả thì gả đi, cậu gả cho anh ta chứ đâu phải tớ gả cho anh ta đâu, tớ dựa vào đâu phải có qua lại với anh ta chứ?” Lý Vũ Hân vẫn tức giận mà nói.
“Không lẽ cậu cũng muốn gả cho anh ấy sao? Không sao, tớ rất hào phóng với chị em, nếu không thì chúng ta cùng gả đi, nhưng mà tớ phải nói rõ nha, tớ làm chị, cậu là em đó.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.
Lý Vũ Hân sững sờ, nhất thời không hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, sau đó nhịn không được mà đánh Hứa Hiểu Tinh, mắng: “Hứa Hiểu Tinh, tên súc sinh nhà cậu, sao cậu kinh tởm thế hả.”
“Được rồi được rồi, đùa thôi, đừng giận nữa.” Hứa Hiểu Tinh cười lăn lộn với Lý Vũ Hân, sau đó nói: “Thực ra Lăng Thiên cũng biết ngữ khí mình nói chuyện có vấn đề, biết mình sai rồi, anh ấy hồi nãy chuẩn bị lên xin lỗi cậu đó, nhưng anh ấy nói anh ấy không biết nói chuyện, anh ấy đến xin lỗi với cậu sẽ chỉ càng khiến cậu tức giận hơn thôi, cho nên bảo tớ lên xin lỗi với cậu, bảo cậu đừng tức giận nữa. Ngoan đi nè, đừng giận nữa.”
“Tớ tức giận cái gì? Vì loại người đó mà tức giận có đáng sao?”
“Không đáng, nhưng mà Vũ Hân này, tớ phải nói vài câu, tớ nói rõ trước một chút, tớ không đứng trên lập trường của ai thiên vị ai cả, hai người các cậu, một người là bạn tốt nhất của tớ, một người là người đàn ông tớ thích, đều là người thân nhất của tớ, tớ nói mấy lời này đều là đứng trên lập trường của tớ.”
“Hồi nãy tớ cũng nói với Lăng Thiên rồi, chuyện này không nói được là ai đúng ai sai, đứng ở lập trường của mỗi người các cậu mà nhìn thì đều không có sai. Lăng Thiên sai ở chỗ không biết nói chuyện, vốn dĩ có thể dùng cách hoặc là lý do khác tốt hơn để từ chối cậu, nhưng anh ấy không làm vậy, mà dùng cách trực tiếp nhất để từ chối cậu, hơn nữa ngữ khí nói chuyện rất cứng rắn, làm cậu thương tâm. Cậu sai ở chỗ cậu chỉ đứng trên góc độ của mình suy nghĩ tất cả vấn đề, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua cho Lăng Thiên. Cậu cảm thấy mình nợ anh ấy, cảm thấy mình phải giúp anh ấy, cho nên cậu cho hết những thứ mà cậu nghĩ là tốt với anh ấy cho anh ấy, nhưng không có suy nghĩ qua là anh ấy có muốn hay không, có chút cảm giác giống như là cưỡng ép nhét cho anh ấy vậy.”
“Vũ Hân, tính cách của Diệp Lăng Thiên cậu cũng rất hiểu mà, hai người các cậu bởi vì loại chuyện này mà mâu thuẫn cũng đâu phải là lần một lần hai nữa, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, anh ấy có tính nguyên tắc và lòng tự tôn mãnh liệt, anh ấy không thích nhận thứ vốn không thuộc về mình. Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ không tức giận, ngược lại sẽ vui.” Hứa Hiểu Tinh nằm trên giường của Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Vui cái gì? Vui vì mình nhiệt tình còn người ta thì cứ thờ ơ sao? Tớ không có rẻ tiền như cậu.” Lý Vũ Hân bực bội nói.
“Cậu cảm thấy Lăng Thiên không lĩnh tình của cậu, khiến cậu tức giận, nhưng sao cậu không nghĩ xem, tại sao anh ấy lại không lĩnh tình của cậu chứ. Thử hỏi một chút, trên thế giới này có mấy ai có thể có thái độ ung dung kiên quyết từ chối khi đứng trước 30 tỷ như vậy? Trước đó không phải cậu đã nói rồi sao? Người khác nếu như nhìn thấy nhiều tiền như vậy, sẽ đến giành giật nhau đến mạng cũng không cần nữa, nhưng Lăng Thiên không như vậy, cậu tặng anh ấy nhiều tiền như vậy anh ấy cũng không cần. Tại sao anh ấy lại không cần? Cái này đúng lúc nói rõ sự chân thật của anh ấy, nói rõ anh ấy thật sự muốn xem cậu làm bạn, cậu suy nghĩ kỹ lời của tớ nói đi, có phải là cái đạo lý này không.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.
Lý Vũ Hân sững sờ, trầm mặc không nói, một lúc lâu sau mới nói: “Cái đạo lý này tớ không không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ, nếu anh ta đã vạch rõ ranh giới với tớ, vậy cứ tuỳ anh ta, Lý Vũ Hân tớ không có rẻ tiền mà đi tìm anh ta như vậy. Sau này anh ta có thế nào thì đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tớ, cho nên sau này cũng đừng nhắc đến con người Diệp Lăng Thiên này ở trước mặt tớ nữa.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lý Vũ Hân, Hứa Hiểu Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa, cô ta có thể cảm giác được, lần này Lý Vũ Hân thật sự tức giận rồi.
Diệp Lăng Thiên đưa Diệp Sương về căn nhà nhỏ đó, trong nhà đã sớm tích tụ lại một lớp bụi rồi, Diệp Lăng Thiên dặn Diệp Sương quét dọn vệ sinh trong nhà một chút, còn mình đi chợ mua đồ ăn, buổi trưa đích thân xuống bếp làm cho Diệp Sương một bàn ăn ngon. Buổi chiều, hai người cùng nhau quét dọn căn nhà nhỏ này từ đầu đến cuối một lần. Tuy căn nhà vẫn rách nát, vẫn cũ kỹ như vậy, nhưng vẫn sạch sẽ và ấm cúng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Sương và Diệp Lăng Thiên ngồi ở phòng ngoài xem cái TV nhỏ, TV đã nhiều năm rồi, hiển nhiên đã có chút vấn đề về chất lượng, xem được một hồi thì lại nhảy ra những đường màu đen, nhưng mà, đợi một lát thì lại ổn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT