“Cô vẫn chưa ra lệnh sao? Cô muốn hại chết con tin sao?” Cục trưởng Vương trợn mắt nhìn Lý Yến.

Lý Yến cắn chặt môi đến bật máu, sau đó quát vào bộ đàm: “Tất cả mọi người rời khỏi sân, lập tức lập tức.”

Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được lúc này Lý Yến nhục nhã và không cam lòng, rõ ràng bên này là cảnh sát còn đối phương là tội phạm, nhưng lúc này đối phương lại có thể không kiêng dè cầm súng bắn cảnh sát, giữ thế quyết định, cảnh sát bị đối phương nổ súng bắn mà không dám đánh trả, còn muốn rút khỏi, đó chính là nỗi nhục nhã rất lớn đối với cảnh sát, nhất là người chỉ huy.

“Làm rõ cho tôi, rốt cuộc hai phát súng là thế nào?” Cục trưởng Vương tiếp tục hỏi.

Lý Yến cầm bộ đàm hỏi tay súng bắn tỉa: “Báo cáo một chút, vừa rồi hai phát súng là thế nào?”

“Không rõ lắm, đối phương đều đứng ở góc chết bắn tỉa, nhưng ta có thể xác định, con tin không sao.” Tay súng bắn tỉa đáp lại.

“Đối phương là một nhóm xã hội đen được huấn luyện.” Sau khi Cục trưởng Vương nghe báo cáo thì đưa ra kết luận, sau đó cầm cái loa đi ra ngoài. Đối phương đã biết cảnh sát tới, tất cả mọi người cũng không cần phải tiếp tục trốn tránh, đi theo cục trưởng Vương ra sân lớn.

“Người bên trong nghe cho kỹ, tôi là cục trưởng sở cảnh sát thành phố A, hiện tại các người đã bị chúng tôi bao vây, tôi khuyên các người nên bỏ vũ khí trong tay xuống và thả con tin, đi tự thú, tranh thủ sự khoan hồng của chính phủ và nhân dân, đừng dựa vào địa hình hiểm trở chống cự, vậy thì chỉ đẩy các người vào chỗ chết mà thôi.” Cục trưởng Vương cầm loa nói với người bên trong.

“Cái rắm, ông là đứa bé ba tuổi sao? Tôi nói cho ông biết, cô gái này đang trong tay tôi, nếu các người dám đi tới một bước thì tôi sẽ giết cô ta.” Giọng người đàn ông bên trong truyền ra.

“Đừng.” Lý Tiên Nguyên vừa nghe muốn ghết Lý Vũ Hân thì kích động nói với cục trưởng Vương.

“Tổng giám đốc Lý, yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho con gái ông.” Cục trưởng Vương an ủi Lý Tiên Nguyên, sau đó tiếp tục nói: “Các cậu đã biết chính sách của Đảng và nhà nước, tự thú có thể giảm hình phạt. Mặt khác, mấy người không được giết người, tôi bắt cóc tội không phải chết, cộng thêm mấy người tự thú thì nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù mấy năm mà thôi, nếu các cậu giết người thì tôi có thể chắc chắn nói với mấy người, các cậu phải ngồi tù chung thân. Cậu nhìn đi chúng tôi đã bao vây xung quanh đây rồi, mấy người biết rõ sẽ không thể chạy khỏi đây. Tính mạng cũng chỉ có một lần, cần gì phải làm khó tính mạng của mình chứ? Các người muốn tiền, nhưng người không còn thì đòi tiền có nghĩa gì chứ? Bỏ vũ khí và thả con tin ra rồi tự thú đi, đây là con đường duy nhất của mấy người.”

“Bên các anh lập tức bắt người.” Lý Yến cầm điện thoại gọi đi nhẹ giọng nói. Có lẽ thông báo cho người ở quảng đường Nhân Dân.

“Tôi cũng lười nói nhiều với các ông, tôi có thể thả con tin. Tôi muốn mấy yêu cầu, chỉ cần ông đồng ý thì tôi sẽ thả người. Nếu không thì dù sao cũng phải chết, tôi nhất định sẽ khiến cô gái này đền mạng cho chúng tôi.” Giọng người đàn ông thô lỗ truyền đến.

“Được, cậu nói đi.” Cục trưởng Vương đồng ý.

“Thứ nhất, thả hai người anh em của chúng tôi quảng trường Nhân Dân ra, nửa tiếng sau, ta muốn nghe thấy hai người anh em gọi điện thoại cho tôi báo bình an.”

“Được, tôi đồng ý, nói điều thứ hai đi.” Cục trưởng Vương đồng ý làm cho Lý Yến không chấp nhận được.

“Thứ hai, tất cả các người phải để tôi rút lui, đương nhiên nếu nói cho các người rút về thì chắc chắn sẽ không làm, tôi cũng không lãng phí nước miếng, vậy thì các ông lùi lại năm trăm mét, tôi nói là những người ngồi xổm ở tường rào và cả mấy tay súng bắn tỉa trên núi cũng cút cho tôi, cho mấy ông thời gian ba phút.”

“Ra lệnh cho người bên quảng đường Nhân Dân, cả đội lập tức rút lui, nhưng phái người đến chờ ở nhà ga bến xe, bao gồm các phương tiện giao thông chính, không được cho người chạy ra khỏi thành phố A. Mặt khác, thông báo cho mọi người lùi lại phía sau, nói tay súng bắn tỉa quay về.” Cục trưởng Vương xoay người nói với Lý Yến.

Cục trưởng Vương thấy dáng vẻ Lý Yến không tình nguyện nên cầm bộ đàm trong tay cô ta Lý Yến, bắt đầu ra lệnh trực tiếp. Kết quả tất cả người có vũ trang đều lùi lại phía sau, chỉ để mười mấy người cục trưởng Vương và Diệp Lăng Thiên đứng ở cổng.

“Được rồi, người của chúng tôi đã hoàn toàn lùi về phía sau, hiện tại có thể thả người ra chưa?” Cục trưởng Vương hỏi.

“Làm gì đơn giản như vậy? Ông nghĩ tôi ngốc sao? Đồng chí lãnh đạo, chúng tôi cũng không lấy được 150 tỷ ở quảng trường Nhân Dân, chúng tôi vốn không muốn lấy nhiều tiền như thế, bởi vì nhiều tiền như vậy cũng không thể mang đi, nhưng hiện tại cũng không thể làm cho chúng tôi lãng phí thêm thời gian, vậy thì điều thứ ba, các người chuẩn bị 15 tỷ tiền mặt, xếp gọn vào bốn cái thùng, nửa tiếng sau chúng ta sẽ một tay đưa tiền một tay giao người, bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược.” Người đàn ông tiếp tục nói.

“Nửa giờ không kịp, cậu cũng biết tiền của chúng tôi còn ở quảng trường Nhân Dân, từ nơi đó chạy đến đây cũng mất nửa tiếng, tôi còn phải chia tiền cho các cậu, vậy một tiếng được không?” Cục trưởng Vương cau mày nói.

“Cho các ông bốn mươi phút, nếu sau bốn mươi phút không nhìn thấy tiền thì chúng tôi sẽ giết chết con tin.” Người đàn ông nói.

“Mau lên, mau gọi người đưa tiền tới, nhanh lên.” Lý Tiên Nguyên kích động kêu lên.

“Sắp xếp người đi.” Cục trưởng Vương có chút mệt mỏi nói với Lý Yến. Lý Yến gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại.

“Mấy người đến đây, chúng ta cùng phân tích, xác định kế hoạch hành động.” Sau khi Lý Yến sắp xếp xong, cục trưởng Vương gọi Lý Yến và mấy lãnh đạo khác tới.

“Hiện tại chúng ta phải hiểu rõ một vấn đề, đó là vì sao lúc này bọn bắt cóc còn đòi tiền mà không phải muốn chúng ta thả bọn họ ra ngoài.” Cục trưởng Vương hỏi Lý Yến.

“Bọn họ biết rõ chúng ta không thể thả bọn họ ra ngoài, chúng ta có nhiều người như vậy đã sớm bao vây chỗ này. Bọn họ làm như vậy chỉ có một cách giải thích, đó là bọn họ tin tưởng mình có thể trốn ra ngoài.” Lý Yến chậm rãi phân tích.

“Tôi cũng nghĩ như thế, tôi nghĩ bọn họ chắc chắn có chỗ chạy trốn. Vậy Lý Yến, cô phái mấy người đi xung quanh chỗ này một lần nữa, nhìn xem có phải còn một nơi có thể cho bọn họ chạy trốn hay không, mặc kệ thế nào, chúng ta cần phải khống chế bọn họ ở bên trong, không để bọn họ ra ngoài, một khi bọn họ ra ngoài thì không thể đảm bảo sự an toàn của con tin, hơn nữa nếu muốn tìm được bọn họ thì càng khó khăn hơn.” Cục trưởng Vương phân tích.

“Đầu tiên chúng ta cứ mặc kệ bọn họ, mục đích của tôi là cứu người, chúng ta xác định kế hoạch hành động, cá nhân tôi cho rằng bọn bắt cóc chỉ muốn tiền hoặc là kéo dài thời gian, cho dù chúng ta cầm tiền qua đó thì bọn họ cũng không giao con tin cho chúng ta, dù sao hiện tại con tin là lá bùa bảo vệ tính mạng cho bọn họ, chúng ta muốn giải cứu con tin thì không thể dựa vào chuyện bọn bắt cóc giữ lời hứa giao con tin cho chúng ta, chúng ta phải dựa vào chính mình đi giải cứu, hiện tại cần phải có một kế hoạch giải cứu hiệu quả.” Cục trưởng Vương tiếp tục nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play