“Ừm, cảm ơn anh, tiền phí đi lại mỗi ngày của anh tôi sẽ trả, theo như hợp đồng với ba tôi thì anh vốn không cần phải chi trả số tiền đi lại này, bây giờ cũng vì tôi mà anh phải gánh thêm khoản chi này nữa, cho nên tôi có trách nhiệm phải trả số tiền này.” Lý Vũ Hân suy nghĩ một thoáng rồi nói.

“Không cần đâu, cô vào nhà đi.” Diệp Lăng Thiên vẫn dùng cái chất giọng đều đều để đáp lại cô, sau đó anh lại nói thêm: “Tôi trông cô đi vào, sau khi cô vào nhà thì bật tắt đèn phòng khách ba lần, như vậy tôi sẽ xác nhận cô vẫn an toàn.”

“Được.” Lý Vũ Hân gật đầu đi vào trong nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa rồi cũng nghe theo lời Diệp Lăng Thiên nói mà đi ra phòng khách đóng mở công tắc đèn ba lần, sau đó lại khóa trái cửa nhà. Làm xong thì cô cũng nghe tiếng đóng cổng vang lên, đương nhiên là cổng sắt bên ngoài chỉ có then cài để chốt lại chứ cũng không khóa.

Lý Vũ Hân đi vào phòng ngủ của mình trên lầu hai, cô bỏ túi xách xuống rồi kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống sân, dưới ánh đèn lờ mờ đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Lăng Thiên nữa, và cổng sắt ở ngoài cũng đã được đóng kín rồi. Lý Vũ Hân cười cười lẩm bẩm: “Không ngờ một tên cứng đầu cứng cổ như anh ta mà cũng có mặt tốt bụng như vậy, đúng là chẳng dễ gì.”

Sau đó Lý Vũ Hân đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi cô lại xem TV, lên mạng một hồi rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Rạng sáng tầm ba giờ thì Lý Vũ Hân đột nhiên tỉnh dậy, sau đó cô mơ màng gà gật mà đi nhà vệ sinh, giải quyết nhu cầu cá nhân và rửa tay sạch sẽ xong, đang lúc tính đi về phòng thì Lý Vũ Hân đột nhiên kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài sân như một thói quen, đây cũng là hành vi thường thấy của những cô gái sống một mình mà bị thiếu cảm giác an toàn, họ sẽ thường xuyên kiểm tra tình hình xung quanh để đảm bảo sự an toàn của bản thân mình.

Ngoài sân không khí vẫn im ắng vô cùng, mọi thứ đều không thay đổi gì, cổng sắt vẫn đang đóng kín, song ngay lúc Lý Vũ Hân xoay người đi chuẩn bị quay về phòng ngủ tiếp thì bỗng thấy có gì đó sai sai, thế là cô lại kéo màn trông ra, quả nhiên là trên chiếc ghế trong chòi hóng mát ngoài vườn hoa có một người đang nằm, mà người đó lại chính là Diệp Lăng Thiên.

Lý Vũ Hân mở to mắt nhìn, cô chẳng tài nào tin được là Diệp Lăng Thiên không về nhà mà ngủ ngay trong chòi hóng mát. Trong lòng cô cũng có chút cảm động, nhưng sự tức giận vẫn chiếm phần nhiều hơn, cô tức vì tên Diệp Lăng Thiên này quá là cố chấp, không thể nào tin nổi trên đời này lại có một người cứng đầu như vậy. Thế là Lý Vũ Hân vội vã ra ngoài, chẳng màng khoác thêm áo ngoài mà mặc luôn đồ ngủ.

Đang lúc Diệp Lăng Thiên còn say giấc nồng thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, anh lập tức mở mắt, nghe ra tiếng này đang phát ra từ hướng nhà của Lý Vũ Hân, lại rõ là tiếng dép lê thì anh cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ngồi dậy rút từ trong túi ra một hộp thuốc lá rẻ tiền rồi châm lửa.

Lý Vũ Hân vô cùng tức giận chạy ra định bụng gọi Diệp Lăng Thiên dậy, song đến lúc cô chạy tới vườn hoa thì lại nhận ra anh đã thức dậy rồi, bây giờ đang ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa nhìn cô.

“Chào buổi sáng.” Diệp Lăng Thiên gật nhẹ đầu với Lý Vũ Hân xem như chào hỏi.

“Sáng gì mà sáng! Anh thử nhìn đồng hồ xem bây giờ mới mấy giờ hả? Diệp Lăng Thiên, anh đang định làm gì vậy chứ? Chẳng phải anh đã đồng ý với tôi là sẽ không ở lại đây rồi sao? Vậy anh đang làm gì đó?” Lý Vũ Hân tức đến nỗi nóng cả người.

“Tôi chỉ nói là sẽ không bước chân vào nhà cô thôi, chỗ này đâu tính là nhà cô đâu.” Diệp Lăng Thiên nhả ra khói thuốc rồi đáp lời cô.

Nghe thấy cái mùi thuốc lá khó ngửi này khiến Lý Vũ Hân ngay lập tức ho lên sù sụ, cô bực bội quát Diệp Lăng Thiên: “Anh có thể đừng hút thuốc nữa không? Không được hút thuốc lá ở nơi có phụ nữ, những phép lịch sự cơ bản như vậy mà anh cũng không biết sao?”

“Xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó anh đứng dậy bước ra xa vài bước, đưa lưng về phía Lý Vũ Hân rồi tựa vào cây cột trong chòi hóng mát hút thuốc, sau đó anh nói: “Đêm hôm cô chạy ra đây là để dặn tôi không được hút thuốc trước mặt cô sao? Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không hút thuốc gần cô, cô về ngủ được rồi đó.”

“Còn ngủ nghê gì nữa? Diệp Lăng Thiên, tôi thật tình không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, hay là không có đầu óc luôn vậy? Chưa nói đến việc nằm trên ghế đá có thoải mái hay không, bây giờ tuy không phải là mùa đông nhưng thời tiết cũng đâu có ấm áp gì, anh nằm đây nguyên buổi tối không sợ lạnh hả? Nếu bị gì thì biết làm sao bây giờ? Sao anh lại phải hành hạ bản thân như vậy chứ?”

“Tôi biết là anh đã đồng ý với ba tôi, đã kí hợp đồng với ông rằng sẽ ở cạnh bảo vệ tôi 24/24, nhưng tôi cũng đã nói với anh rồi mà, an ninh của khu này rất là cao, hơn nữa nhà tôi cũng kín cổng cao tường mà, với lại ở ngoài khu này cũng toàn là camera giám sát, trước cửa nhà tôi cũng có một cái. Thế nên ban đêm chỉ cần tôi ở yên trong nhà thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, anh cứ về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, nếu có lo lắng thì sáng hôm sau qua lại qua cũng được, mắc gì mà có giường êm đệm ấm không thèm ngủ lại đi ngủ ở trên ghế đá? Anh không thể linh hoạt chút được sao? Suy nghĩ thoải mái xíu đi có được không?” Lý Vũ Hân hổn hển nói, nói xong lại cảm thấy không khí xung quanh có hơi lạnh, thế là cô ngại ngùng chà sát hai cánh tay.

“Rồi, tôi biết rồi, cô vào nhà đi, nếu cô còn khăng khăng muốn bàn chuyện này với tôi thì trước hết hãy vào nhà khoác áo vào đã.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, bình tĩnh đáp lời cô.

“Đó là chuyện của tôi, Diệp Lăng Thiên, bây giờ anh mau chóng về ngủ đi có nghe không! Bộ anh muốn chọc điên tôi anh mới chịu sao?” Lý Vũ Hân thấy anh có vẻ chẳng thèm để tâm thì cô càng tức hơn nữa.

“Cảm ơn cô đã quan tâm tôi, nhưng cô không phải bận lòng đâu… Cô không phải tức giận làm gì, hãy nghe tôi nói lý do đã, thứ nhất – điều này ba cô vẫn chưa nói cho cô biết, tôi trước kia là quân nhân, đối với một người quân nhân thì lời cam kết và trách nhiệm còn quan trọng hơn cả tính mạng. Bảo vệ cô 24/24, không để cô gặp chút nguy hiểm nào chính là lời cam kết và cũng là trách nhiệm của tôi. Cô có thể cho rằng tôi là người cứng nhắc cổ hủ cũng được, nhưng đây là nguyên tắc của tôi.

“Thứ hai, đối với tôi thì ngủ ở đây cũng không khác ngủ trên giường là bao, tôi đã từng nằm yên trong một vũng bùn suốt một tháng trời, chỉ ăn lương khô và dung dịch dinh dưỡng, cho nên tôi đã rất quen với việc ngủ ngoài trời như vậy rôi.”

“Thứ ba, tôi cũng đồng ý với ý kiến của cô, ở chung nhà với một cô gái đúng là không được hợp lý lắm, cô thấy khó chịu tôi cũng thấy bất tiện, vậy nên ở ngoài này vẫn ổn hơn, đây là câu trả lời của tôi. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi, dù cô có đồng ý hay không thì tôi cũng đã nói xong. Giờ cô có thể về ngủ tiếp được rồi.” Diệp Lăng Thiên nói với vẻ bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play