Diêu Lan Hạ cố gắng vùng vẫy, ý muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của anh, nhưng dù cổ tay đã bị siết đỏ bừng thì người đàn ông vẫn nắm mạnh không buông.
Đối mặt với ngang ngược và kìm hãm của anh, ngoài việc thỏa hiệp thì cô cũng không còn cách nào khác.
“Cậu Hào đừng ngậm máu phun người, cũng đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, quan hệ giữa tôi và Viện phó Đường vô cùng trong sạch, anh có thể điều tra thoải mái.”
Hô hấp của Diêu Lan Hạ có phần căng thẳng, bốn chữ vô cùng trong sạch, chính bản thân cô cũng không tin nổi thì thuyết phục anh thế nào đây?
Ánh nhìn sắc bén của Lưu Nguyên Hào tùy tiện thăm dò đáy mắt cô, gió thổi qua, tóc và cổ áo tung bay thể hiện rõ cơn giận của chủ nhân, bực tức, chạm vào là nổ ngay.
“Diêu Lan Hạ, cô biết mình ngu xuẩn nhất ở đâu không?”
Lời này là sao?
“Anh có ý gì?” Diêu Lan Hạ cuống lên, lập tức hỏi lại.
Mẹ nó, mỗi lần nói chuyện với Lưu Nguyên Hào, chỉ trong năm câu là có thể thấy rõ IQ của mình không đủ dùng, cảm giác này thật sự khó chịu!
Lưu Nguyên Hào ngạo nghễ nhìn cô gái, hôm nay Diêu Lan Hạ đứng trong trang viên phong cảnh xinh đẹp, được cây cối hoa cỏ xung quanh tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển tươi mát thoát tục, đó là một loại điềm tĩnh thoải mái đủ để khiến cậu Hào mê muội không muốn rời xa.
Gió hè thổi qua hàng cây tươi tốt rơi xuống người cô, nhẹ nhàng thổi bay những lọn tóc trên đầu cô, rồi lại từ từ hạ xuống.
Sợi tóc dính trên mũi cô, quả thật vô cùng hấp dẫn.
Cậu Hào rất nóng nảy.
“Chỗ ngu xuẩn nhất của cô chính là, khi nói dối, ánh mắt cô sẽ nói cho đối phương biết rằng cô đang nói dối, đừng tin.”
Đáng chết!
“Tôi không nói dối, tôi với anh ta là quan hệ bạn bè bình thường, quan hệ đồng nghiệp bình thường, nếu thật sự có liên quan gì, thì anh ta chính là cấp trên của tôi, hơn nữa anh ta đã từng cứu tôi.”
Từng cứu?
“Bởi vì anh ta từng cứu cô nên cô có thể mập mờ với anh ta ở chỗ này? Còn ăn đồ anh ta đút!”
Còn nói nữa thì cậu Hào thật sự muốn giết người rồi!
Hóa ra anh đã nhìn thấy hết!
Diêu Lan Hạ ngửa đầu: “Chẳng lẽ không phải? Nếu không phải đêm đó anh ta xuất hiện kịp thời cứu tôi, bây giờ tôi đã là một cỗ thi thể, ơn cứu mạng lớn hơn trời, cậu Hào sẽ không hiểu, đương nhiên, anh cũng không cần hiểu.”
Thật sự là như vậy?
“Vậy cô muốn như thế nào? Lấy thân báo đáp? Hửm?!” Người đàn ông mạnh mẽ níu tay cô lại, dường như muốn bóp nát cánh tay cô.
Cổ tay Diêu Lan Hạ bị siết đau chảy nước mắt, cái tên bạo lực Lưu Nguyên Hào này, không tạo ra mấy vết thương trên người cô thì không định buông tay phải không!
“Không nghiêm trọng như anh nghĩ, nhưng tôi không thể vờ như không biết, tôi không mau quên như vậy. Cậu Hào, xin anh buông tay.”
Anh lại càng siết chặt hơn: “Nói cho tôi biết, có phải cô vội vàng ly hôn là bởi vì anh ta hay không?”
“Quan trọng không? Tôi chỉ muốn ly hôn, còn nguyên nhân, tôi không cần phải nói cho anh biết… á!”
Cổ tay vô cùng đau đớn, đau đến phải hít sâu lại, sắp gãy rồi!
“Quả thật không quan trọng, bởi vì cô ly hôn vì nguyên nhân nào, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Vì đau mà đáy mắt Diêu Lan Hạ đã rưng rưng nước mắt, anh ta còn siết mạnh nữa thì chắc chắn cô sẽ khóc: “Lưu Nguyên Hào, anh quả thật không có tình người, anh…”
“Ừm!”
Cô còn chưa mắng chửi phát tiết xong, đột nhiên bờ môi anh đào bị hai cánh môi lạnh lẽo dán lên! Cuối cùng không phát ra được chữ nào nữa!
Lưu Nguyên Hào giữ chặt cổ tay cô, nụ hôn ngày càng sâu hơn, người phụ nữ dần dần mất đi sức lực vùng vẫy, cậu Hào buông cổ tay cô ra, bàn tay mạnh mẽ ấm áp phủ lên lưng cô, hai bàn tay to ôm chặt lấy lưng cô, mạnh mẽ gì cô vào trong lồng ngực của mình!
Đôi bàn tay trắng nõn của Diêu Lan Hạ đánh mạnh vào sau lưng anh, nhưng dần dần, nụ hôn của anh trở nên dịu dàng si mê, dụ dỗ cô đi vào cạm bẫy dịu dàng của mình.
Đào Khánh Trần đứng trên bậc thềm, thứ nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông cao lớn ôm người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại vào trong ngực, dưới bóng cây xanh biếc, sắc hoa nở rộ, nước chảy róc rách.
Gió mát cảnh đẹp thời tiết trong lành.
Người đẹp cảnh thơ năm tháng yên bình.
Mà anh ta lại là tấm hoành phi dư thừa kia, bên trên viết: Người sống chớ vào.
Trái tim Đào Khánh Trần co rút lại, đau đớn siết chặt bàn tay, lông mày nho nhã cũng nhíu lại.
Anh ta muốn đổi đường khác rời đi, lại chợt nghe thấy tiếng đập tay nặng nề từ bên dưới truyền đến.
Diêu Lan Hạ đánh vào sau lưng Lưu Nguyên Hào.
Bước chân Đào Khánh Trần chợt dừng lại, ma đưa dẫn lối thế nào mà bước từng bậc từng bậc xuống dưới.
Lưu Nguyên Hào là muốn cho anh ta nhìn thấy, nhưng không ngờ đã đánh giá thấp phản kháng của người phụ nữ này, người phụ nữ này, anh có phần nhìn không thấu rồi.
“Lưu Nguyên Hào, anh…”
Tại sao mỗi lần đều có thể như vậy! Khiến cô đau khổ tột cùng!
Lưu Nguyên Hào sẽ không cho cô cơ hội nói ra lời, bàn tay lớn bọc lấy tay cô: “Lần sau tôi sẽ cẩn thận, ai bảo cô hấp dẫn như vậy, luôn khiến tôi kìm lòng không đậu.”
Nói cái gì vậy?
Diêu Lan Hạ nghiêng đầu, sắc mặt xanh tím đen trắng, biến đổi đủ màu…
“Viện phó, anh…”
“Tôi vừa sắp xếp quân cờ xong, sao hai người còn ở chỗ này? Không ra ngoài ngắm nhìn sao?”
Hình như không nhìn thấy.
“À… đi ngay đây.”
Năm ngón tay của Lưu Nguyên Hào đan vào ngón tay cô, nắm chặt lấy bàn tay cô: “Đi thôi, đi ngắm phong cảnh nào.”
“Bác sĩ Đào, Lan Lan! Đầu bếp nơi này thật sự rất tài giỏi, tốc độ làm cá nhanh nhẹn, mọi người mau…” Ba chữ ‘ra đây ăn’ còn chưa nói ra.
Lục Thu Trà hóa đá.
Ôi trời, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Lưu Nguyên Hào lại ở chỗ này?
Òa!
Loạn rồi loạn rồi, vậy mà Lưu Nguyên Hào lại ở chỗ này, thế giới này thật sự loạn rồi!
Đào Khánh Trần lịch sự mỉm cười: “Xem ra cô ở nhà bếp đốc thúc đến tận bây giờ, vất vả rồi.”
Lục Thu Trà nắm áo, mân mê ngón tay: “Hi hi hi hi, vẫn tốt, vẫn tốt…”
Lưu Nguyên Hào giống như chủ nơi này vậy, lập tức nói: “Nếu cơm tối đã chuẩn bị xong, vậy thì đi ăn cơm thôi.”
Cái gì gọi là giọng khách lấn át giọng chủ? Nhìn đi, chính là đây nè.
Hơn nữa lấn vô cùng tự nhiên, ngay cả chủ nhà cũng phải nhượng bộ lui binh.
Diêu Lan Hạ lặng lẽ cười ngây ngô: “Viện phó… vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”
Anh ta gật đầu mỉm cười: “Được.”
Không chút để ý, trái lại càng khiến cô thêm tự trách xấu hổ.
Lưu Nguyên Hào nắm tay Diêu Lan Hạ đi phía trước, Lục Thu Trà và Đào Khánh Trần đi đằng sau.
“Bác sĩ Đào, chuyện… này là thế nào? Sao anh ta lại đến đây?”
Đào Khánh Trần bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng không biết.”
“Sao anh có thể không biết chứ? Bây giờ anh ta chính là kẻ địch, là đối thủ của anh, anh muốn ở bên Lan Lan, vậy nhất định phải thắng anh ta, anh có chút ý thức nguy cơ đi chứ.”
Lục Thu Trà rất sốt ruột, bây giờ cô ấy chỉ muốn chị em tốt của mình trốn thoát khỏi móng vuốt của Lưu Nguyên Hào, sa vào vòng ôm của Đào Khánh Trần, không thể để lỡ đàn ông tốt được.
Đào Khánh Trần nhìn bóng lưng hai người: “Chuyện này, quyền chủ động nằm trong tay cô ấy, nếu như tôi cưỡng ép cô ấy, trái lại sẽ mất cô ấy, tôi sẽ cho cô ấy thời gian, để tự cô ấy nhìn xem rốt cuộc ai thích hợp với cô ấy hơn.”
Lục Thu Trà bị lời nói ấm áp của Đào Khánh Trần hòa tan, chỉ vài phút đã trở thành fan trung thành của anh ta.
“Bác sĩ Đào, anh thật sự là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp, quả thật chính là nam phụ hoàn mỹ bên trong tiểu thuyết ngôn tình, loại đàn ông nho nhã hào phóng sẵn sàng trả giá vô điều kiện vì nữ chính, quả thật hoàn mỹ không chê vào đâu được…”
Ơ không! Kết cục của nam phụ chắc hẳn phải chết!
Mẹ nó Lục Thu Trà cô đang nói cái gì vậy, mẹ nó cô đang lải nhải vớ vẩn gì đấy!
“A, không phải không phải, ý của tôi là, người đàn ông giống như anh, đốt đèn lồng cũng không tìm được, nếu anh không thể ở bên Lan Lan, vậy chính là trời xanh không có mắt!”
Đào Khánh Trần cười nói: “Cô không cần căng thẳng như vậy, cũng không cần nịnh nọt tôi, tôi đã xác định là cô ấy, vậy sẽ không từ bỏ, cảm ơn cô làm mối cho tôi.”
Lục Thu Trà cười hì hì: “Không ngờ lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện.”
Trình Giảo Kim* sao?
Trình Giảo Kim: ý như con hổ chặn đường.
Rõ ràng cảm giác trong lòng là… vợ ngoại tình bị chồng bắt ngay tại trận.
Cũng không dám nói lung tung nữa.
Nhà ăn rất lớn, bên trong cửa sổ sát đất cao lớn bày một chiếc bàn thủy tinh trong suốt, giữa bàn là một hàng thủ công mỹ nghệ hình thác nước cỡ nhỏ, tiếng nước róc rách vang lên ngay giữa bàn ăn, giống như hòa chung với phong cảnh bên ngoài.
Từng món từng món ăn được mang lên.
“Đều là rau xanh tự nhiên, thịt cũng là nhập trực tiếp từ nông trường, không hề có chút ô nhiễm nào.”
Đào Khánh Trần giới thiệu sơ lược.
Diêu Lan Hạ nhìn thức ăn đầy bàn, trong mỗi một đĩa đều là một phần ăn nho nhỏ, trang trí đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn.
Biểu cảm trên mặt Lưu Nguyên Hào vẫn luôn lạnh nhạt, thì ra Diêu Lan Hạ thích kiểu cách thế này?
Món cuối cùng đưa lên là cá.
Bàn ăn rất yên tĩnh, bầu không khí rất căng thẳng.
Lục Thu Trà cười hì hì hì: “Đừng chỉ nhìn thôi chứ? Bác sĩ Đào, cá là do anh câu, anh ăn một miếng trước đi.”
Đào Khánh Trần gật đầu: “Mọi người cùng ăn, bắt đầu thôi.”
Cá anh ta câu.
Cậu Hào cầm đũa, cánh tay dài lập tức đưa ra giữa, gắp một miếng cá nhỏ, đặt ở trong bát của Diêu Lan Hạ: “Cô thích ăn cá, ăn nhiều chút.”
Lục Thu Trà im lặng cắn đầu đũa: “Lan Lan đúng là thích ăn cá… nhất là hấp.”
Lưu Nguyên Hào dùng đũa lựa xương cá: “Ừm? Xem ra cách làm này là đơn giản nhất.”
Tiên sư anh! Trong ba câu không trêu chọc cô thì chết à?!
“Chỉ cần là cá, làm thế nào cũng ngon.”
Ý của Diêu Lan Hạ là, cô không kén chọn như vậy.
Nhưng người nào đó lại nhỏ giọng nói: “Xem ra cách nào cô cũng có thể tiếp nhận, tối nay, tôi có thể hầu đến cùng.”
Ken két!
Huyết áp của Diêu Lan Hạ lập tức dâng lên tận đỉnh đầu
Đêm nay? Ồ, đúng rồi, bọn họ phải ở lại, chẳng lẽ hôm nay phải ngủ cùng anh?
Trời… ạ!
Đào Khánh Trần tao nhã dùng bữa, sở thích ăn uống của anh ta thanh đạm, đều ăn mấy món chay đơn giản.
Dáng vẻ ăn cơm của Lưu Nguyên Hào quả thật kiêu ngạo tựa như hoàng tử England, đôi đũa bị anh ta nắm chặt trong tay lộ rõ sức mạnh hơn người.
Ánh mắt Lục Thu Trà đảo qua dò xét hai người.
Một người là cậu ấm nhà tài phiệt chốn thủ đô, một người là Viện phó của gia đình có truyền thống y học.
Bề ngoài và bản lĩnh ngang nhau, mặc dù khí chất khác biệt nhưng đều không tầm thường.
Lục Thu Trà cắn răng, trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng*?
Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng: điển cố trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du và Gia Cát Lượng hai người thực lực bằng nhau, một trong hai người nào cũng xuất xác.
Ôi, nếu Lưu Nguyên Hào thật lòng yêu Lan Lan, đàn ông như Lưu Nguyên Hào này, đừng nói là đốt đèn lồng, cho dù lấy mặt trời mặt trăng soi cũng không tìm được người thứ hai.
Nhưng anh không yêu cô, lạnh nhạt cô ba năm còn tìm người thứ ba.
Như vậy, người đàn ông như Đào Khánh Trần thắng không có gì lạ rồi.
Ăn rồi lại ăn, đột nhiên Lục Thu Trà nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Bác sĩ Đào, tối nay chúng ta phải ngủ lại ở chỗ này sao? Vậy… anh đặt mấy phòng?”
Lục Thu Trà hỏi như vậy, ba người trên bàn cơm đều chợt dừng đũa.
Sao vậy? Lại nói sai rồi à?
Đào Khánh Trần nhìn hai người ở đối diện: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng, buổi tối bác sĩ Diêu ở cùng một phòng với cô Lục, đặt phòng hai người, tôi…”
Lưu Nguyên Hào không cho anh ta cơ hội nói tiếp: “Vậy thì tốt quá rồi, nếu là phòng hai người, đêm nay tôi ở cùng Lan Hạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT