“Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy? Sao cô ấy lại biến thành thế này!”
Đào Khánh Trần từ phòng cấp cứu đi ra, hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Lưu Nguyên Hào! Hai chiều cao như nhau, bốn mắt nhìn nhau, lửa giận trên người đồng thời bùng phát, trên hành lang phòng cấp cứu có người đến người đi, nhưng không có ai dám dừng chân lại xem trận chiến giữa Đào Khánh Trần và Lưu Nguyên Hào.
Cho dù những người vừa mới đi qua cũng phải lần lượt đi đường vòng.
Đào Khành Trần là người khiêm tốn có tiếng ở bệnh viện, anh ta lại cùng với Lưu Nguyên Hào của MBK kéo cổ áo, đánh nhau ở trên hành lang bệnh viện, chuyện này chính là nghe rợn cả người.
Chủ tịch của tập đoàn MBK lại bị phó viện trưởng Đào nắm cổ áo ở trên hành lang bệnh viện, điều này càng khiến ngước khác nghe thấy mà khiếp sợ.
Đôi mắt đen láy của Lưu Nguyên Hào bùng lên sự tực giận cuồn cuộn ngất trời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đào Khánh Trần: “Buông tay ra.”
Đào Khánh Trần không những không buông tay ra ngược lại còn dùng lực nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh ta: “Quả nhiên anh không hề quan tâm đến cô ấy! Anh có biết không, cô ấy bị trúng độc!”
“Trúng độc? Anh nói cô ấy bị trúng độc?” Đôi mắt của Lưu Nguyên Hào đột nhiên co rút lại, cái đồ phụ nữ ngu ngốc này lại bị trúng độc?
Anh không hề biết chuyện này, buổi sáng cô về nhà, không hề nhắc đến.
“Ngay cả chuyện cô ấy trúng độc anh cũng không biết?!”
Đào Khánh Trần càng tức giận, rút một nắm đấm muốn đánh vào mặt Lưu Nguyên Hào, nhưng người kia đã nhanh chóng ra tay chặn nắm đấm của anh ta lại.
“Nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Lưu Nguyên Hào muốn giết người.
Đào Khánh Trần “soàn soạt” mở nắm đấm ra, đồng thời buông cổ áo của anh ta ra: “Tối hôm qua cô ấy bị trúng độc, thuốc độc rất mạnh, mặc dù cấp cứu kịp thời, nhưng chất độc vẫn còn ở trong cơ thể, vì vậy nhất định phải loại bỏ hoàn toàn chất độc, sáng nay cô ấy lại khăng khăng muốn xuất viện….”
Nói đến đây, Đào Khánh Trần lạnh lùng nhìn Lưu Nguyên Hào, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên sự tức giận, nói từng từ từng chữ: “Cô ấy nói, trong nhà có việc!”
Nguyên nhân cuối cùng vẫn là lỗi của Lưu Nguyên Hào.
Cậu Hào không sợ thừa nhận trách nhiệm, nhưng anh lật tay nắm lấy cổ áo của Đào Khánh Trần, sát khí giống như sư tử bao quanh người anh: “Lúc nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?”
“Xem tình hình của chính bệnh nhân, tôi cũng không biết.”
Nhỡ có chuyển biến xấu, anh ta không có cách nào phán đoán.
“Bác sĩ Đào! Tối thấy bây giờ anh có thể cút khỏi bệnh viện rồi!”
Không biết! Rất tốt.
Đào Khành Trần cười, có chút chua xót và bất lực: “Đúng, tôi không thể lập tức chữa khỏi cho cô ấy, là y thuật của tôi không tốt, nhưng còn anh, Lưu Nguyên Hào, với tư cách là chồng của cô ấy anh lại không hỏi không quan tâm tới vợ của mình, có phải là nên cút khỏi cuộc sống của cô ấy?”
“Ha, anh đang dựa vào thân phận gì để nói chuyện với tôi? Phó viện trưởng Đào.” Chế nhạo, lạnh lùng, chế giễu.
Sự ngượng ngùng trên thân phận của Đào Khánh Trần chính là khoảng cách lớn nhất giữa hai người bọn họ, chỉ là lãnh đạo với đồng nghiệp, quả nhiên quá bất lực: “Ra tay trượng nghĩa, hà cớ phải dựa vào thân phận gì??”
Giỏi, Lưu Nguyên Hào buông áo khoác trắng bị anh ta nắm đến nhăn nhúm ra: “Nói, cô ấy xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại trúng độc? Trúng độc ở đâu?”
Đào Khánh Trần kiềm chế cơn tức giận, lúc này, anh không thể giấu Lưu Nguyên Hào, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hung thủ và chân tướng sự việc, hơn nữa Lưu Nguyên Hào có quyền được biết.
“Tối hôm qua, bạn thân của cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, lúc tôi vội vàng đi đến bệnh viện cô ấy đã hôn mê, chuyện này, anh phải hỏi bạn thân của cô ấy, hoặc đợi cô ấy tỉnh lại.”
Khuôn mặt ôn hòa của Đào Khánh Trần vì đau lòng mà trở nên căng cứng.
Trong đầu Lưu Nguyên Hào đồng thời nảy ra hai suy nghĩ, thứ nhất, hóa ra cô ấy bị trúng độc, thứ 2 lúc cô trúng độc, người đầu tiên cô nghĩ đến lại không phải là anh mà là Đào Khánh Trần.
Cậu Hào càng thêm tức giận.
“Lan Hạ!”
Lục Thu Trà nhìn thấy Diêu Lan Hạ được đẩy từ phòng cấp cứu ra, lập tức chạy về phía cáng: “Không phải cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao? Sao lại đi vào rồi? Anh…”
Trợn trong mắt, mẹ nó! Sao Lưu Nguyên Hào lại ở đây!
Mẹ nó, bầu không khí sao lại dọa người như vậy chứ?
Đào Khánh Trần nhìn Diêu Lan Hạ khuôn mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy đau nhói: “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cô đi đến phòng bệnh để chăm sóc cô ấy đi, vất vả cho tôi rồi.”
Lục Thu Trà thấy tư thế của hai người, cũng không dám ở lại, gật đầu đi theo cáng đi vào phòng bệnh.
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn Đào Khánh Trần, quay người đi theo.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Khí thế mạnh mẽ của Lưu Nguyên Hào khiến Lục Thu Trà sợ hãi, nhưng với tứ cách là người bị hại, Lục Thu Trà cảm thấy mình không phải sợ sệt.
Vì vậy đã kể lại toàn bộ chuyện tối hôm qua.
Đôi mắt lạnh lùng của cậu Hào chìm xuống, Lục Thu Trà đang bị thiêu đốt lập tức cúi đầu xuống, toi rồi, toi rồi, nói đi nói lại vẫn là lỗi của cô ta.
“Vì vậy, cô Lục, tôi thật sự nên cảm ơn cô, đưa cô ấy đi hưởng thụ cả một đêm.”
Giọng nói lạnh đến mức đáng sợ.
Lục Thu Trà nghiến răng: “Tôi…tôi cũng không biết sẽ như vậy.”
Lưu Nguyên Hào nhìn Lục Thu Trà thấp hơn mình rất nhiều: “Tốt nhất là cô ấy không sao, nếu không cô cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.”
Nói xong câu này, Lưu Nguyên Hào không ở lại phòng bệnh dù chủ là nửa giây, đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây sải bước rời khỏi.
Bóng hình vững chãi mà bùng cháy lên ngọn lửa đứng trên ban công, anh gọi điện thoại cho Quý Đông Minh.
“Đi điều tra tất cả những người xuất hiện ở quán bar Dạ Lan San tối hôm qua, không được bỏ qua bất kỳ ai!”
“Vâng! Tôi lập tức đi điều tra.”
Quý Đông Minh không hỏi tại sao phải điều tra, nhưng Lưu Nguyên Hào tức giận như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Nếu như bên phía quán bar không phối hợp, tối nay khiến nó đóng cửa vĩnh viễn.”
“Ông chủ yên tâm, tôi lập tức đi điều tra.”
Trúng độc? Thuốc độc này chắc chắn sẽ không phải là cô vô tình uống phải, nhất định có người âm thầm muốn hại cô.
Để anh biết được, người kia nhất định phải chết!
Bàn tay sạch sẽ, thon dài dùng lực nắm chặt lấy điện thoại, dường như muốn làm vỡ những mảnh kim loại nhỏ, nhưng trên thực tế thứ mà cậu Hào muốn phá hủy chính là người đã hại Diêu Lan Hạ!
Anh đã tức giận, đây là lần đầu tiên anh gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Quý Đông Minh vội vàng đi đến bệnh viện, được biết là camera của quán bar tối hôm qua xảy ra vấn đề nên không có video từ camera.
“Đưa cho tôi tất cả ghi chú của máy POSE, nhớ là toàn bộ.”
Tất cả mọi người đều biết Quý Đông Minh đại diện là ai, nhưng quán bar cũng có quy định của quán bar, không được để lộ thông tin khách hàng….
“Anh Quý, cái này….chúng tôi cũng rất khó xử, nếu như bị khách hàng biết được chúng tôi tiết lộ thông tin cá nhân của bọn họ, sợ là….sau này sẽ không dễ làm ăn.”
Quý Đông Minh nhếch môi, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sự lạnh lùng trên khóe miệng không bằng một phần ba của Lưu Nguyên Hào, nhưng cũng đủ: “Đã như vậy, tôi thấy sau này các người cũng không cần kinh doanh nữa.”
Nói xong, Quý Đông Minh định gọi điện thoại, ở thủ đô, Lưu Nguyên Hào muốn bóp chết một quán bar, căn bản không cần phải tự mình ra tay.
“Đợi một chút, đợi một chút, anh Quý… bên này, mời, nhưng, phải làm công tác bảo mật…”
“Anh nói quá nhiều lời thừa thãi.”
Quý Đông Minh lạnh lùng nói một câu, ông chủ của quá bar không dám nói thêm nửa lời.
Có danh sách tiêu thụ chỉ có thể nói có một chút cửa vào, nhưng hung thủ hạ độc, không nhất định ở trong phần khách hàng tiêu thụ, thời gian khó mà phân biệt được.
Quý Minh Đông dự định đưa một phần danh sách cho Lưu Nguyên Hào, ngón tay người kia khẽ gõ lên mặt bàn, sau khi đọc, cau mày nói: “Phạm vi này quá rộng, xác suất rất thấp.”
Quý Động Minh cẩn thận phục vụ nói: “Vậy cậu Hào định làm như thế nào?”
Lưu Nguyên Hào ném tập giấy in lên bàn, thân hình cao lớn đứng dậy, trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn MBK, phía trước, kiến trúc đồ sộ của thành phố bị anh dẫm dưới chân, người đàn ông nghiêm nghị vẫn nhìn vào mấy phương hướng, thử phán đoán hung thủ.
“Đợi hắn tự mình cắn câu.”
“Ông chủ, hắn đã hạ độc mợ chủ, sợ là sau khi ra tay sớm đã cao chạy xa bay rồi, sao có thể xuất hiện chứ?”
Đôi môi mỏng của Lưu Nguyên Hào hơi nhêch lên, đôi mắt sâu xa khó hiểu hiện lên ánh sáng dày đặc: “Cứ làm theo lời tôi nói, không sợ hắn ta sẽ không cắn câu.”
Quý Đông Minh dỏng tai lên nghe hết những lời căn dặn của Lưu Nguyên Hào, đôi mắt đột nhiên sáng lên: “Ông chủ, đúng là cách hay, bây giờ tôi sẽ đi làm.”
Mu bàn tay rắn rỏi của người đàn ông phun ra sương mù lạnh buốt, đột nhiên anh gọi một cuộc điện thoại khác.
“Chuẩn bị xe, đi đến bệnh viện.”
Diêu Lan Hạ hôn mê hơn 3 tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy một bóng đen cao lớn, người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô, mặc một chiếc áo vest màu đen rất hợp với người, chiếc quần tây màu đen, giống như ngọn núi cao lớn.
Lưu Nguyên Hào.
Không phải anh vẫn luôn đứng đợi ở đây đấy chứ?
Cổ họng Diêu Lan Hạ khô khốc, nuốt nước bọt: “Sao anh lại đến đây?”
Nghe thấy cô đã tỉnh, Lưu Nguyên Hào không lập tức quay người lại, chính xác mà nói anh không kiềm chế được, không dám, sợ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô bản thân sẽ không chịu đựng được mà sụp đổ.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Giọng nói có chút lạnh lùng, dường như không có một chút tình cảm nào, dù có lắng nghe một cách cẩn thận như thế nào cũng không nghe ra sự quan tâm.
Cảm giác chua xót dâng trào: “Cảm ơn.”
Một câu nói rất khách khí, lại kéo khoảng cách của hai người xa hơn.
Lưu Nguyên Hào vẫn chưa đi ra ngoài, Đào Khánh Trần đã đi vào, phía sau còn dẫn theo mấy bác sĩ, bởi vì đang trong lúc làm việc, đương nhiên Đào Khánh Trần đi đến chỗ nào trên đường cũng có người đi theo.
Thấy Diêu Lan Hạ đã tỉnh lại, Đào Khánh Trần mới thở vào nhẹ nhõm, chiếc áo blouse màu trắng sạch sẽ, vừa vặn mặc trên người anh, đẹp một cách kỳ lạ, hôm nay cô mới chú ý đến, phó viện trưởng Đào rất nổi bật trong nhóm người.
“Ừ, lại đem phiền phức đến cho anh rồi, phó viện trưởng.”
“Không phiền phức, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Dạ dày còn đau không? Có còn cảm giác nóng như bị bỏng không? Sáng nay đã tăng thuốc giải độc cho cô, sẽ có tác dụng phụ là bị chóng mặt và cổ họng ngứa ngáy, đừng sợ, mấy tiếng sẽ biến mất.”
Diêu Lan Hạ có chút muốn cười, giọng điệu lúc nãy của Đào Khánh Trần sao nghe giống như đang dặn dò trẻ con vậy?
“Không đau nữa, khỏi rồi.” Cô trả lời một câu, bởi vì Lưu Nguyên Hào vẫn còn ở đây.
“Vậy thì tốt!” Sự căng thẳng trên khuôn mặt của Đào Khánh Trần đã được thay thế bằng nụ cười.
Một bác sĩ phía sau anh ra cười nói: “Bác sĩ Diêu không biết đâu, lúc nãy khi phó viện trưởng Đào đi thăm các phòng bệnh, hận không thể nhanh chóng kiếm tra hết các phòng bệnh, ngay cả viện trưởng gọi đến cũng bỏ qua, trực tiếp từ chỗ phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú qua đây.”
“Giữa cô và tôi không cần khách khí…” Anh ta liếc nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc gì của Lưu Nguyên Hào: “Cô là nhân tài của bệnh viện, nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, bệnh viện cần cô.”
Trên mặt Lưu Nguyên Hào không có chút cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy tức giận, cuối cùng bực bội hợp thành một câu: “Phó viện trưởng đã bận như vậy, còn không đi?”
Đây là muốn đuổi người đi sao…
Quả thật rất phù hợp với phong cách của Lưu Nguyên Hào.
Lại quay lại nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú, sắc xảo của Lưu Nguyên Hào từ lạnh lùng trở nên u ám: “Thế nào? Không đợi được đến lúc ly hôn với tôi đã ngả vào lòng của người đàn ông khác rồi?”
Lười quan tâm đến anh!
“Cậu Hào nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần muốn ly hôn mà thôi, không liên quan đến người khác.”
“Tôi thấy là tôi nghĩ vẫn chưa đủ! Trước mặt tôi còn liếc mắt đưa tình với anh ta, lúc tôi không có ở đây, Diêu Lan Hạ sợ là ngay cả giường của anh ta cô cũng bò lên rồi? Hửm!”
“Anh….”
Bất chấp lý lẽ, ngậm máu phun người!
Lúc đang giương cung bạt kiếm, điện thoại của Lưu Nguyên Hào vang lên, là Quý Đông Minh gọi đến.
Cậu Hào thờ ơ nhìn người phụ nữ quật cường trên giường, giọng nói lạnh lùng dặn dò: “Tôi muốn đảm bảo không xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, cô ấy…không thể có chuyện gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT