Có thể khiến cho Lưu Nguyên Hào nói từ "Yêu" thì có thể thấy được đó không phải là một cô gái bình thường cho nên Cố Diên Sâm mới gật đầu đáp ứng, hơn nữa còn hứa sẽ nhanh chóng tìm ra sự thật.

"Anh muốn biết chuyện, ngoại trừ vết thương năm năm trước ra, còn có cái gì nữa? Chỉ là chuyện nhỏ này, sẽ không khiến anh đau khổ như thế này, đúng không?"

Cậu chủ Cố không phải tên ngốc, Lưu Nguyên Hào là một thằng đàn ông dũng cảm như vậy, trái tim không phải làm bằng thủy tinh dễ vờ.

"Ngoại trừ lần đó ra, có một chuyện mà gần đây tôi đã bắt đầu hoài nghi, năm đó khi tôi uống xong ly rượu đã pha thuốc kia, đến tột cùng có phải do cô ấy làm không?"

Anh chỉ nhớ rõ đêm đó trong quán bar lớn nhất ở thành phố, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh, anh không thể nhớ được phần nào của vấn đề, anh chỉ nhớ sau khi uống xong ly rượu do cô ấy pha hay là lúc đó cô ấy đã lấy nhầm rượu của người khác?

Sau khi anh say rượu, là cô ấy ép anh lên giường, là cô chủ động ngủ với anh?

Đến cuối cùng thì chuyện này do một tay cô xử lý hay là cô bị động rồi thừa nhận hết thảy?

Năm đó anh rất tức giận nên trút hết mọi oán giận lên đầu cô...

Không đúng, nếu cô ấy vô tội thì tại sao lại yêu cầu anh lấy cô ấy chứ? Hình ảnh năm đó, từng chút một hệt như đoạn phim ngắn chậm rãi hiện lên trong đầu anh.

Nhưng ký ức của anh bị đứt đoạn, trong khoảng thời gian nhất định không thể nào nhớ rõ ra được.

Anh rất muốn lấy lại ký ức đã mất! Khôi phục sự thật!

Cố Diên Sâm hiểu rất rõ: "Được, trước tiên tôi sẽ kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với cô ấy khi cô ấy học ở Mỹ, sau đó tôi sẽ quay về nước để điều tra chuyện hạ thuốc trong rượu, Nguyên Hào à, cái thằng em trai cùng cha khác mẹ của anh cũng đã về nước rồi, nhà của anh đúng là rất lộn xộn đó."

Lưu Nguyên Hào cười lạnh: “Cậu đừng tiếp tục thêm phiền phức là được rồi."

Điều này nói: "Tắm rửa rồi ngủ đi, theo giờ giấc trong nước thì bây giờ đã là một giờ sáng rồi đó, chuyện xưa của anh khi nào trở về thì tôi sẽ nghe sau, thuận tiện tôi cũng muốn gặp mặt cái vị mà đã khiến cho anh Hào đây chết mê chết mệt."

Tắt video, Lưu Nguyên Hào lại đi xuống lầu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nếu chuyện xảy ra năm đó thật sự là mưu kế của cô thì anh có bỏ rơi cô không?

Chiết tiệt! Tính tình khinh khi của anh chết đi đâu mất rồi!

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi hết say rượu, đầu óc của Diêu Lan Hạ choáng váng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ mang theo hơi ấm lười biếng chiếu vào, bởi vì trong phòng vẫn bật điều hòa, ánh mặt trời chói chang cũng không hề nóng.

Xoa xoa lông mày, Diêu Lan Hạ sững sờ!

Tối hôm qua sao cô lại trở về được vậy, cô nhớ tới lúc trước cùng Lưu Nguyên Hào uống rượu whisky để giải sầu, sau đó thì ký ức đứt đoạn.

Xốc chăn mùa hạ lên, Diêu Lan Hạ cúi đầu---

Đm! Quần áo của cô đâu hết rồi? Còn chiếc váy cô mặc hôm qua thì sao? Sao bây giờ cô đang mặc đồ ngủ vậy? Còn...Còn...Bị người thay quần nhỏ nữa!

Đm! Rốt cuộc thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ít nhất thì bây giờ Diêu Lan Hạ không biết, tối hôm qua Lưu Nguyên Hào từ tầng hai xuống dưới rồi lại bước vào phòng cô.

Hơn nữa, cô còn nôn rất nhiều, không chỉ nôn ướt quần áo của mình mà còn nôn hết lên người Lưu Nguyên Hào.

Lưu Nguyên Hào lấy hết kiên nhẫn cả đời này của anh để giúp cô thay quần áo, ôm lấy cô rồi đi rửa sạch dơ bẩn trên người cô, giúp cô thay đồ lót và áo ngủ.

Nói tóm lại, đêm qua Lưu Nguyên Hào bị cô dày vò suýt nữa không ngủ được, nhưng khi cô được Lưu Nguyên Hào hầu hạ thì cô lại ngủ say không biết trời trăng gì.

Diêu Lan Hạ loạng choạng đi ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm rửa, thì lập tức thấy quần áo của Lưu Nguyên Hào chất đống trong giỏ quần áo bẩn...

Tối hôm qua anh cũng uống rất nhiều, ước chừng tình hình cũng không khá hơn cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là người làm giúp cô thay quần áo.

"Mợ chủ, có thể ăn sáng rồi."

Diêu Lan Hạ uống xong ly nước, nhìn thấy đồ ăn sáng đặt ở nhà ăn: "Bọn họ đâu?"

"Cô Mai nói hơi mệt nên không muốn ăn sáng, còn cậu chủ thì nói trước mười giờ không được quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

À...

Người uống quá nhiều rượu thì dục vọng cũng sẽ tăng lên? Hai người đều mệt mỏi không thức dậy nổi là đúng rồi?

Trong lòng chua xót, rất muốn rơi lệ, nhưng Diêu Lan Hạ lại cười, ngồi vào ghế do người giúp việc kéo, một mình bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

"Đúng rồi, đêm qua sao tôi về đây được vậy?"

Mẹ Trần lắc đầu: "Hôm qua tôi đợi đến gần mười một giờ mà cô và cậu chủ vẫn chưa về, nên tôi đi ngủ trước, chắc bé Xuân biết đó, nhưng hôm nay bé Xuân nó xin nghỉ rồi."

"Không có chuyện gì đâu, nếu dì vội thì đi trước đi, chỗ này không cần dì phục vụ đâu."

Lúc cô vội vàng đến bệnh viện, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Diêu Lan Hạ có hơi khác thường, nhưng cô cũng không quan tâm.

Châm ngôn cuộc sống trước đây của Diêu Lan Hạ là: Trong công việc phải luôn động não, trong cuộc sống thì ít động não thì hơn. Việc nhỏ rườm rà thì không thể ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

"Bác sĩ Diêu, buổi sáng tốt lành."

"Bác sĩ Diêu, chào nha!"

Diêu Lan Hạ mặc áo khoác trắng bước nhanh qua hành lang, trong khoảng thời gian này, các bác sĩ và y tá liên tục chào hỏi, cô gật đầu đáp lại nhưng không hề giảm tốc độ đi.

Tối hôm qua Lưu Nguyên Hào đã nói rõ thân phận của cô, nên đãi ngộ hôm cũng thay đổi theo.

Ah!

"Bác sĩ Diêu à, cô thật sự khiến cho chúng tôi hâm mộ đó nhe! Sau khi tham gia ca phẫu thuật của quân trưởng, cô có cơ hội hát trên KTV lớn ở thành phố để ca hát, còn kết giao với người MBK! Hôm nay lại nghe thấy mấy người bên ngoại khoa nói, mà chúng tôi hâm mộ gần chết luôn á!"

Triệu Nhật Miên giơ tay sờ má, chảy nước miếng hâm mộ.

"Muốn đi sao?" Diêu Lan hạ mở máy tính lên xem hồ sơ của bệnh nhân.

"Nói thừa hông? Đương nhiên là muốn đi rồi! Cùng với một người đẹp trai như Lưu Nguyên Hào ca hát, sao không đặc biệt cho được, Lưu Nguyên Hào chính là người giàu có nhất đó!"

"Nếu muốn đi thì nằm úp xuống rồi ngủ một lát."

"..."

Sau vài giây phản ứng lại: "Ôi chao! Cậu bảo mình đi nằm mơ à! Bác sĩ Dêu xấu tính quá đi!"

Nhà giàu như thành bao quanh, người bên trong muốn ra ngoài, kẻ bên ngoài lại muốn vào bên trong.

"Bác sĩ Diêu à, hôm nay có một bệnh nhân tim mạch muốn tìm cô."

"Để cô ta vào đi."

Bệnh nhân vừa đến, loay hoay cũng đã nửa ngày nữa, tiếp đãi bốn năm bệnh nhân, cũng đã trưa rồi.

"Bác sĩ Diêu, đi ăn trưa thôi!"

"Được."

Đặt ống nghe xuống, Diêu Lan Hạ cùng bác sĩ cùng phòng đi thay quần áo chuẩn bị ăn cơm, điện thoại trong túi liền rung lên.

Trên màn hình hiện lên tên phá của nhà họ Lưu.

Sau mấy ngày yên tĩnh, có vẻ như vết thương do bị đánh cũng đã lành.

"Sao vậy?"

"Chị dâu, tôi nhớ chị muốn chết, chị có nhớ tôi không?"

Ăn chơi trác táng, có đánh chết cũng không chừa!

"Xem ra trên người cậu cũng đã hết đau rồi, lại muốn bị đánh nữa đúng không?"

"Đừng đừng đừng, cũng quá dọa người rồi! Uh... Sao chị biết tôi bị đánh? Mẹ kiếp, xa như vậy cũng bị xấu mặt nữa."

"Xa à? Từ nhà tổ đến biệt thự Di Cảnh, lái xe nhanh nhất cũng mất nửa giờ." Sau đó, Diêu Lan Hạ vừa nghe điện thoại vừa thay áo blouse ra.

Chị dâu ăn nói quá sắc bén, Lưu Nguyên Huyên không phải là đối thủ của cô: "Chị dâu, ông già nhà tôi đi công tác rồi, tôi cũng sắp nghẹt thở rồi, hôm nay thật vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, chúng ta đi ăn được không! Lúc trước tôi cứu chị một mạng, chị còn nợ tôi một phần thưởng, chẳng lẽ chị muốn quỵt đó chứ? Tôi ở trong nước không có bạn bè thân thiết gì cả, rất cô đơn tịch mịch lắm đó..."

“Được rồi, tôi nghỉ trưa hai giờ. Mau tới đây đi.” Bản lĩnh của cái tên phá của này rất cao thâm đó!

"Xuống lầu đi! Tôi sẽ đợi chị ở cửa đối diện với khu khám bệnh!"

"..."

Chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ phóng nhanh, mười phút sau đã dừng lại trước một nhà hàng tây cao cấp, trùng hợp làm sao, bên cạnh có một chiếc Ferrari màu vàng, biển số xe rất quen thuộc.

Ah!

Đúng là quá trùng hợp!

"Cậu hai Lưu ăn chơi rất thành thạo nên chọn chỗ cũng không tệ lắm."

Đúng là không tệ, nếu không thì sao có thể gặp được xe của Diêu Yến Anh chứ!

Lưu Nguyên Huyên cau mày nhếch miệng: "Chị dâu, mời vào."

Phong cách trang trí tao nhã và quý phái, tiếng nhạc piano nhẹ nhàng và du dương cùng với ánh sáng trầm mặc cố tình làm nổi bật hiệu ứng của ánh sáng dịu nhẹ dưới trần nhà, không thể nghi ngờ, nơi đây rất thích hợp để hẹn hò.

Vì vậy, Diêu Lan Hạ vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy Diêu Yến Anh đang ngồi trước cửa sổ đang dùng bữa với một người đàn ông.

Trang phục xẻ váy cực đẹp và gợi cảm, hàng lông mày điêu khắc "nhân tạo" dưới lớp trang điểm đậm trông như bay bổng, cả hai đều nói chuyện rất vui vẻ.

"Ơi, đây không phải là em gái tốt của chị sao? Nếu đã gặp thì không bằng ngồi chung với nhau đi?" Lưu Nguyên Huyên người nhàn ít việc nên muốn tìm chút niềm vui, Diêu Yến Anh sao? Làm món khai vị trước bữa ăn cũng rất thích hợp.

Diêu Lan Hạ khẽ nhếch môi, đắc ý nói: "Tôi thì sao cũng được, tùy ý cậu."

Lưu Nguyên Huyên một tay đút túi quần, tay kia lủng lẳng cầm chìa khóa xe thể thao, quần áo phóng khoáng phô trương bày ra vẻ là một tay ăn chơi chính hiệu.

"Cô hai Diêu, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lưu Nguyên Huyên bước tới dựa vào bàn ăn của họ, cố ý nhìn trộm đường viền cổ váy của Diêu Yến Anh.

Diêu Yến Anh có hơi tự hào về bộ ngực xinh đẹp của cô, nên cô cố ý hạ thấp khe sâu, cười khanh khách chào hỏi: "Hóa ra là cậu hai Lưu à, chúng ta cũng rất có duyên đó."

Đm! Có duyên cái quần què á! Có duyên với mấy người có tiền thì có!

"Nếu đã có duyên tới vậy thì không bằng ngồi ăn cùng nhau đi?" Lưu Nguyên Huyên nhướng mày khinh bỉ.

Diêu Yến Anh tưởng anh ta có ý với cô, vội tươi cười nói: "Lượng à, anh không để ý chứ?"

Người tên Lượng kia rõ ràng là một trong những tình nhân của cô ta, có thể thấy được anh ta chỉ là một vật hy sinh mà thôi: "Đương nhiên là không để ý rồi, cậu hai Lưu ngồi xuống đi."

Thử hỏi trong thủ đô này, ái dám đắc tội người nhà họ Lưu? Người gặp đều phải nể ba phần.

Lưu Nguyên Huyên nhếch môi: "Bốn người thì quá chật chội, ủy khuất cho khách quý của tôi thì cũng không tốt lắm."

"Khách quý?"

Diêu Lan Hạ xách một chiếc túi Chloe màu đen đơn giản trên vai, gương mặt thanh tú gọn gàng không chút son phấn: "Rất ngạc nhiên sao? Em gái."

Vừa nhìn thấy Diêu Lan Hạ, Diêu Yến Anh liền nghiến răng nghiến lợi: "Đồ khốn kiếp đúng là đúng khốn kiếp! Ngay cả...Cậu hai Lưu cũng không buông tha!"

Chuyện Lưu Nguyên Hào giấu giếm hôn nhân cô ta cũng không dám nói ra ngoài, nếu không lấy tính cách của Lưu Nguyên Hào thì cô ta có chết vạn lần cũng không đủ, cho nên lời tới miệng lập tức đổi thành cậu hai nhà họ Lưu.

"Em gái, nên giữ miệng cho sạch sẽ chứ!"

"Tôi nói có gì không đúng sao? Trong bữa tiệc đêm đó, chị gái tốt của tôi không chỉ tán tỉnh anh trai của anh, mà còn với anh..."

"Chát!"

Diêu Yến Anh còn chưa nói hết lời, thì đã ăn cái tát vào mặt, bàn tay to lớn của Lưu Nguyên Huyên tát chính xác một cách dữ tợn lên khuôn mặt trắng nõn của Diêu Yến Anh, in năm dấu tay trên khuôn mặt kia.

"Tôi đã cảnh cáo cô rồi, phải giữ miệng cho sạch sẽ chứ, em gái à, bên mặt kia cũng muốn thử thêm cái tát nữa không?"

Nhà hàng rất yên tĩnh, tiếng vang nơi đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều thực khách, Diêu Yến Anh che mặt nhăn nhó khóc: "Anh... Anh đánh tôi?"

"Sao hả?"

Một tát này anh đã nhịn rất lâu rồi! Trong bữa tiệc tối hôm đó, anh đã muốn tát con nhỏ này lâu rồi, hôm nay gặp được thì coi như cô ta xui xẻo đi.

Lượng vội vàng đứng dậy: "Cô hai Diêu, tôi, tôi có việc phải làm nên đi trước đây."

Nói xong, anh ta hoảng sợ bỏ chạy.

Lưu Nguyên Huyên ôm tay cười lạnh: "Ánh mắt tìm đàn ông của cô đây cũng quá kém cỏi rồi đó, phá công ty cũng không thành vấn đề, phá hủy bản thân cũng phải xem có đáng hay không đã."

Nửa khuôn mặt của Diêu Yến Anh bị sưng lên, vừa bực vừa hét lên một tiếng đầy căm hận: "Lưu Nguyên Huyên, cô ta chính là một con hồ ly tinh! Anh trộn lẫn với cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt đâu! Năm đó cô ta dùng cái dáng vẻ này để quyến rũ anh trai của anh trai anh đó..."

"Chát!"

Cái tát thứ hai của Lưu Nguyên Huyên dùng lực đánh vào nửa khuôn mặt còn lại của cô: "Thêm cái này cho cân xứng, cô hai à!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play