Giọng cô trở nên khẩn trương đến nỗi không thể nói năng lưu loát.

Mặt Lưu Nguyên Hào không cảm xúc, anh tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, rung vai một cái, cởi phăng áo sơ mi ném xuống nền đá hoa.

"Phòng tắm này đủ sức chứa cả tôi và cô, tôi không ngại việc cô ở đây, cô tốt hơn hết nên ngậm mồm lại.”

Đọc FULL bộ truyện.

A!

Diêu Lan Hạ ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra cổ và mặt, cũng may cô cho sữa tắm rồi tạo bọt trong bồn tắm, nếu không đã bị nhìn hết rồi, rất xấu hổ!

"Xin lỗi, tôi không thích tắm chung với người khác, anh lên lầu hai tắm đi, sao anh không dùng phòng tắm của phòng ngủ trên lầu ấy?"

"Khánh Vân còn đang ngủ. Chất lượng giấc ngủ của phụ nữ có thai rất quan trọng. Cô muốn tôi quấy rầy giấc ngủ của cô ấy à?"

Diêu Lan Hạ cảm thấy một trận chua xót, thì ra là như vậy.

"Thật khiến người khác cảm động, nếu thế, cho tôi một phút, tôi sẽ ra ngoài."

Môi mỏng của Lưu Nguyên Hào nén giận, anh nói: "Thức thời thì nằm yên đi, nếu không tôi sẽ không cho cô đi ra ngoài một cách dễ dàng đâu."

Thật không biết anh đang nghĩ cái gì!

Cổ họng Diêu Lan Hạ căng lên, lẽ nào người nào đó ở nơi này lại nổi lên thú tính?

Cô nghiến răng: "Tôi chuẩn bị đi làm bây giờ, nên... anh qua bên đó đi, tôi sắp xong rồi."

Khóe miệng Lưu Nguyên Hào tràn ra vẻ giễu cợt: “Sợ tôi đi vào à?"

Phòng tắm gần như lộ thiên, tuy rằng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng tấm kính bị ánh sáng ban ngày chiếu vào sáng choang, hình ảnh mỹ nam tắm rửa, Diêu Lan Hạ thật sự không dám nhìn!

Cô nghiến răng nghiến lợi nghiêng đầu sang một bên, anh thích tắm thế nào thì tắm, cô không thèm nhìn!

Lưu Nguyên Hào hừ nhẹ, sự né tránh khó hiểu của người phụ nữ đánh trúng sự mềm yếu trong lòng anh: “Nhìn tôi.”

Muốn cái gì vậy!

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Cô nghiến răng nghiến lợi, tuy đang ngâm mình dưới nước mà miệng lưỡi thấy khô khốc!

Tốt lắm!

Mực nước đang ở ngay mép, một người đàn ông to lớn như vậy bước vào--

Ào ào ào!

Dòng nước lập tức tràn ra tứ phía, bồn tắm rất lớn, Diêu Lan Hạ chỉ chiếm một góc nhỏ, Lưu Nguyên Hào đột nhiên đi vào, không gian đột nhiên trở nên rất hẹp và chật chội!

Giống như cả bồn tắm đều bị anh chiếm hết!

Cô gập chân lại để tránh tiếp xúc với anh, Diêu Lan Hạ định lấy khăn tắm quấn quanh người.

Chết tiệt! Khăn tắm nằm trên kệ, không đi ra ngoài thì không lấy được!

Lưu Nguyên Hào duỗi thẳng chân, nước lại “rào” một cái tràn ra ngoài!

"Lưu Nguyên Hào, anh bị thần kinh đấy à, tôi đi tắm mà anh cũng tranh? Anh muốn tắm tôi liền trả bồn tắm cho anh.” Diêu Lan Hạ cắn răng, Lưu Nguyên Hào, phương thức làm nhục người khác của anh ngày càng biến thái!

"Im miệng, nằm xuống."

Oanh! Đại não của Diêu Lan Hạ như muốn bay ra ngoài!

Không phải anh là người ưa sạch sẽ sao? Không phải ghét tiếp xúc với người khác sao? Hôm nay, vì làm nhục cô mà không thèm để ý đến điều đó!

Cô nghiến răng nghiến lợi đứng dậy khỏi mặt nước, bước chân trần trên nền đá hoa, đưa tay ra lấy một chiếc khăn tắm lớn.

Lưu Nguyên Hào nhàn nhã ngắm nhìn dáng người của cô, vòng eo thon thả toát ra hơi thở mềm mại trong nắng, đẹp không tả nổi.

"Kít!”

“Uỵch!”

Diêu Lan Hạ, đúng là bi kịch!

Lòng bàn chân dính sữa tắm đã trơn, lại có một lớp nước chảy trên sàn, cũng trơn trượt.

Tiếp xúc như vậy, dáng người mảnh mai của cô trực tiếp ngã nằm trong phòng tắm!

"Ah--" Diêu Lan Hạ thấp giọng bực bội kêu lên, khi tiếp xúc với nền đá hoa cô đau điếng người.

Đau chết đi được!

Đôi chân dài của Lưu Nguyên Hào nhảy ra khỏi bồn tắm, kề sát đỡ người phụ nữ vào ngực mình, hai người đồng thời sửng sốt!

Thời gian giữa hai người ngưng trệ, kéo dài như thuở hồng hoang.

Diêu Lan Hạ nuốt nước bọt, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Trong lòng quýnh lên, cô liều mạng giãy dụa trong vòng tay trơn trượt của anh: "Buông tôi ra! Tôi tắm xong rồi, để tôi ra ngoài."

Anh thở phì phò trên mặt cô: "Cô cho rằng vẫn còn kịp sao?”

"Anh Hào, anh đang ở đâu thế?"

Giọng nói của Mai Khánh Vân đột nhiên từ trong phòng khách vang lên, giọng nói vô cùng ngọt ngào lại đáng yêu.

Diêu Lan Hạ cong khóe miệng cười: “Lưu Nguyên Hào, người phụ nữ của anh đang gọi anh kìa, còn không mau ra đi?"

Lưu Nguyên Hào cau mày: "Người phụ nữ của tôi? Chẳng lẽ cô đã quên thân phận của mình! Cô chính là vợ của Lưu Nguyên Hào.”

Diêu Lan Hạ nghiến răng, đạp chân xuống sàn đứng dậy, cười nói: “Lưu Nguyên Hào, đây không phải là lúc nhấn mạnh xem tôi là ai, đi ra ngoài đi, đừng để cô ta phải chờ lâu, phụ nữ có thai ấy à, kiêng nhất là nóng lòng lo âu.”

Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào bóp lấy cằm của cô: "Cô..." Rốt cuộc cô có để ý đến thân phận của mình hay không?

Nhưng anh không thể hỏi.

"Tôi làm sao nào? Tôi muốn đi ra ngoài, nếu không để cô ta nhìn thấy chúng ta thế này, mặc dù không phát sinh chuyện gì, nhưng không tránh khỏi khiến người ta liên tưởng."

Một tay cô chống trên mặt đất đứng lên, quay lưng về phía anh, lưu lại bóng lưng bóng loáng hoàn mỹ, sau đó cô lấy khăn tắm quấn quanh người, thắt một nút trên ngực.

Mái tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước, cô nở nụ cười đầy quyến rũ, lại không quan tâm mấy đến chuyện này: "Tôi sẽ xem như nãy không phát sinh điều gì, Lưu Nguyên Hào, anh không cần phải để trong lòng.”

Lưu Nguyên Hào rất tức giận, làm sao có thể coi như không phát sinh chuyện gì! Người phụ nữ đáng chết này, cô không có chút phản ứng gì với anh?

Lưu Nguyên Hài trần trụi đứng lên, đứng thẳng trước người cô, đối mặt với cô, dường như là cố ý, ánh mắt Diêu Lan Hạ vô tình nhìn qua, theo bản năng cô cắn môi.

Nói không có phản ứng, đều là giả.

"Cô không trốn nổi đâu, Diêu Lan Hạ.”

Câu nói mang ý chế nhạo, sau đó anh chậm rãi quấn khăn tắm quanh eo, chân dài bước ra khỏi phòng tắm.

Ngay sau đó, giọng nói quyến rũ của Mai Khánh Vân từ bên ngoài truyền đến: “Lưu Nguyên Hào, sao anh lại tắm ở đây? Phòng tắm trên lầu thoải mái hơn, nếu anh muốn tắm, để em giúp anh mở nước."

“Cô đang ngủ.” Giọng anh có chút lạnh lùng, ánh mắt không nhìn về phía sau, đi thẳng lên lầu hai.

"Anh Hào, anh đối với em thật tốt, nhưng lần sau anh cứ lên lầu mà tắm, em và con không sao, trước đó em đã tỉnh dậy một lần rồi.”

Khi âm thanh kia trở nên nhỏ dần, Diêu Lan Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại nặng nề không thở nổi.

Cô về phòng thay quần áo, đã hơn bảy giờ, cô phải gấp rút trở lại bệnh viện.

Khi đi ra ngoài, Mai Khánh Vân đang từ trên tầng đi xuống: “Diêu Lan Hạ, cô đi làm đấy à, anh Hào đang tắm trên lầu, anh ấy cũng thật tình, sáng nào cũng... Ây da, từ lúc tắm rửa tôi liền thấy đau hông, không biết có ảnh hưởng đến em bé hay không.”

Diêu Lan Hạ dùng ngón tay nắm chặt túi xách, cho nên... Vừa rồi sau khi ra khỏi cửa, anh và Mai Khánh Vân liền mây mưa một phen sao?

“Thai nhi trong ba tháng đầu không ổn định, nên tránh thì hơn.” Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, thái dương đột nhiên nổi lên gân xanh.

Mai Khánh Vân cười giả lả: "Đúng vậy, nhưng kể từ khi anh ấy đi, mấy ngày nay chúng tôi không ở cùng nhau, đàn ông ấy à, lúc nào cũng dục hoả đầy mình, đêm qua cộng với sáng nay, cũng hơi quá, ây da, lần sau tôi sẽ nhắc nhẹ anh ấy.”

Diêu Lan Hạ chịu đựng lửa giận trong bụng, xoay người đi ra hành lang thay giày.

“Bang!” Diêu Lan Hạ đóng cửa biệt thự, sau khi đi ra ngoài cô không thể kiềm chế sắc mặt được nữa, tan nát cõi lòng, cô nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Chân trước tán tỉnh cô trong phòng tắm, chân sau lại triền miên với cô ta, rốt cuộc trong lòng Lưu Nguyên Hào có quan tâm đến cô chút nào hay không? Nếu có một chút thôi sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Diêu Lan Hạ gần như chạy tới ga-ra, lái chiếc polo nhỏ của cô rồi phóng đi.

Mai Khánh Vân nhìn cánh cửa bị đóng một cách nặng nề, tự đắc cười nói: "Nhanh chân lên, một lát nữa cậu chủ sẽ xuống, mau chuẩn bị bữa sáng đi!"

Cô ta không ăn cơm ở nhà, quá tốt!

Lưu Nguyên Hào thay một chiếc áo sơ mi và quần tây sạch sẽ, Mai Khánh Vân tiến lên nắm lấy cánh tay của anh: "Anh Hào, anh ăn sáng nhé."

Lưu Nguyên Hào quét mắt quanh phòng khách, phòng ăn và hành lang, nhưng không thấy Diêu Lan Hạ.

Dì Trần lấy ba bộ bát đũa, vừa đặt hai bộ xuống, Mai Khánh Vân cười nói: "Dì Trần, Diêu... cô ấy không ăn sáng ở nhà, chỉ cần chuẩn bị hai bộ thôi.”

Lưu Nguyên Hào hờ hững tách tay cô ta ra, trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc nào: “Một bộ là được, tôi phải đi họp ở công ty.”

Sắc mặt Mai Khánh Vân đột nhiên tái xanh: “Anh không ăn sáng trước sao? So với chuyện của công ty, sức khoẻ vẫn quan trọng hơn chứ? Em đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị món mà anh thích. Anh nếm thử xem."

Mai Khánh Vân cố hết sức để chiếm được trái tim của Lưu Nguyên Hào, cô ta khao khát nhận được sự quan tâm và thương xót của anh, lại càng khao khát có được tình yêu của anh, cô ta lại nắm lấy cánh tay anh, như muốn dán cả người vào anh.

Lưu Nguyên Hào cũng không thèm nhìn đồ ăn, đối với Mai Khánh Vân càng thêm chán ghét, đơn giản đẩy tay cô ra, đôi chân dài của anh rời khỏi bàn ăn: "Không cần, cô tự mình ăn đi."

Lưu Nguyên Hào ngồi vào ghế lái của chiếc Rolls Royce, hai tay nắm lấy vô lăng, bực bội đập mạnh một cái.

Cô rốt cuộc muốn cái gì?

Kết hôn với anh, không phải là muốn tài sản của anh sao, muốn dựa vào thế lực của nhà họ Lưu, nhưng tại sao hiện tại anh lại không thể xác định được gì cả.

Diêu Lan Hạ, rốt cuộc thì cô muốn gì? Cô muốn cái gì, nếu có anh đều cho cô.

Nhưng duy nhất, anh không thể cho cô đơn ly dị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play