Dựa vào tình huống hiện tại mà quan sát, mặc kệ là đuổi cô ta đi hay là cô chủ động rời đi, thế thì xử lý cũng không quá dễ dàng.

Sao cô có thể đồng ý ở lại biệt thự để chịu nhục nhã cơ chứ? Có điều là bởi vì ngại áp lực cường đại của anh mà không dám làm trái lời.

Nghĩ xong những chuyện này, Diêu Lan Hạ có chút thản nhiên mà nở nụ cười, thật ra thì phản ứng đó giống như là bất lực hơn: “Tôi ấy à? Cứ tùy tiện thôi, hiện tại tôi chỉ muốn cuộc tuyển chọn thuận lợi, người ta nói là thất bại trong chuyện tình cảm thì sẽ đắc ý trong công việc, chỉ mong đúng là như vậy.”

Đào Khánh Trần nở một nụ cười thoải mái: “Không ngờ là cô lại có thể lạc quan như thế, một người phụ nữ bình thường gặp phải loại tình huống này thì có lẽ cô ta sẽ khóc lóc gây rắc rối hoặc là treo cổ tự tử, cô thì thoải mái làm cho tôi rất kinh ngạc.”

Diêu Lan Hạ đứng dậy từ trên ghế: “Khen ngợi thì không cần phải nói đâu, thật sự rất cảm ơn phó viện trưởng đã sửa chữa luận văn giúp cho tôi, tôi đi trước đây.”

Đào Khánh Trần cũng đứng dậy: “Nếu như bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?”

Ăn cơm à? Bây giờ dưới tình huống như thế này, cô không có tâm trạng cũng không có khẩu vị dùng cơm với anh ta: “Đổi thành hôm nào khác đi, phó viện trưởng xin dừng bước, tự tôi đi ra là được rồi.”

Đọc truyện tại đây.

Bước chân của Đào Khánh Trần vừa mới bước ra, một câu nói của cô liền làm cho động tác của anh ta phải tạm dừng lại, cuối cùng anh ta vẫn nói lời ngăn ở đầu lưỡi ra khỏi miệng: “Bác sĩ Diêu, tôi hi vọng là sau này cô có thể đừng gọi tôi là phó viện trưởng.”

Anh ta muốn nghe cô gọi tên của anh ta, anh ta cũng không hy vọng xa vời cô trực tiếp gọi anh ta hai chữ Khánh Trần, cho dù là gọi tên Đào Khánh Trần mang cả họ cũng được nữa.

Diêu Lan Hạ kéo chiếc cặp nhỏ màu đen lên trên vai và nói với một nụ cười: “Vậy chúng ta đợi ngày phó viện trưởng thăng chức đi.”

Cô biết là anh ta không phải có ý này.

Nhưng mà sao cô có thể thuận theo suy nghĩ của anh ta được chứ?

Làm cho Diêu Lan Hạ cảm thấy bất ngờ đó chính là mấy ngày tiếp theo khi mà Mai Khánh Vân đến biệt thự, thế mà Lưu Nguyên Hào cũng chưa từng trở lại một lần, cũng không biết là anh đi đâu nữa.

Sáng sớm, Mai Khánh Vân sẽ thức dậy đúng giờ gióng trống khua chiêng trải thảm yoga tập yoga ở phòng khách lầu một, còn mở bản nhạc piano êm dịu với âm lượng to nhất, làm cho một căn biệt thự to như vậy mà cũng không được sống yên ổn.

Diêu Lan Hạ đang không ngừng viết luận văn thâu đêm, buổi tối ngủ rất khuya, buổi sáng cô muốn ngủ một giấc cho thật ngon mà cũng không được nữa.

“Tập yoga có cần phải làm cho ai cũng biết không vậy? Vừa mới sáng sớm mà đã mở nhạc lớn như thế rồi, sao người khác có thể nghỉ ngơi được?”

Rốt cuộc cũng đã không chịu đựng nổi nữa, vén chăn mang đôi dép lê đi ra ngoài phòng khách. Cô ở lầu một, đi vòng qua hành lang dài dằng dặc là đã nhìn thấy Mai Khánh Vân đang mặc bộ quần áo thể thao hở rốn với tư thế xếp hai chân trông vô cùng mềm mại.

Dáng người của minh tinh cơ bản là giống nhau, không thừa không thiếu, rất là tốt.

Mai Khánh Vân cười lạnh: “Người khác? Đã trễ như vậy rồi còn ngủ thẳng cẳng chỉ cũng có một mình cô mà thôi. À cũng đúng mà, cô ở đây cũng không phải là người khác à? Hơn nữa cô đã sắp biến thành người ngoài rồi.”

Giấc ngủ của Diêu Lan Hạ không đủ, đầu óc mơ màng, xoa xoa huyệt thái dương: “Mai Khánh Vân, cô làm ầm làm ĩ như vậy cảm thấy rất thú vị hả? Tôi với Lưu Nguyên Hào sẽ không ly hôn đâu, cùng lắm thì cô chỉ là một con chim khổng tước được nuôi trong lồng vàng mà thôi.”

Mai Khánh Vân thay đổi một tư thế khác, chắp tay trước ngực: “Dù sao thì cái đó cũng còn mạnh hơn cô, mà cô chính là ỷ vào mình có một tờ giấy trói buộc với anh ấy, bản thân ti tiện, chính là một con quạ đen.”

Diêu Lan Hạ còn muốn nói trở lại, má Trần lại cười nhẹ nhàng nói: “Mợ chủ à, buổi tối mợ chủ nghỉ ngơi không tốt, tôi có nấu canh cho mợ chủ đây, có thể dùng để an thần, mợ chủ nếm thử đi.”

Má Trần đang hòa giải, Diêu Lan Hạ rất cảm động.

Mai Khánh Vân đứng dậy vội vàng thu đuôi: “Má Trần, lúc nãy cô vừa mới gọi cô ta là cái gì chứ? Mợ chủ hả? Vì để phòng ngừa sau này cô gọi sai mợ chủ chân chính, sau này cứ gọi tên cô ta là được rồi, mà tôi mới chính là mợ chủ, mợ chủ của cậu chủ nhà họ Lưu.”

Má Trần không đáp lời lại, cũng không trực tiếp từ chối, hầu hạ ở nhà họ Lưu nhiều năm rồi, cô ta biết rất rõ ràng cuộc chiến trong gia đình hào môn là khung cảnh như thế nào. Có một chuyện đã xảy ra ở nhà họ Lưu vào hai mươi năm trước cô ta vẫn còn rõ mồn một trước mắt, thế là cô ta rất lễ phép nở nụ cười: “Cô Mai, tôi sẽ không gọi sai đâu, thân phận gì thì xưng hô như thế đó, cho dù là có bà chủ ở đây thì cũng sẽ dặn dò như vậy.”

Mai Khánh Vân cắn răng, đợi đến lúc cô ta gả cho Lưu Nguyên Hào thì nhất định phải đuổi mấy cái thứ xúi quẩy này ra khỏi nhà họ Lưu!

Diêu Lan Hạ ngồi ở trong phòng ăn, mỉm cười: “Cảm ơn dì Trần.”

Bình thường hiếm khi Diêu Lan Hạ nói cười, ngày hôm nay cô lại cười, mà dáng vẻ cười lên lại vô cùng xinh đẹp.

“Nên như vậy mà, mợ chủ, mợ chủ chậm rãi dùng đi.”

“Bốp!”

Mai Khánh Vân bưng lên một chén canh rồi ném xuống đất, cái chén sứ trắng nhỏ bị cô ta làm cho rơi vỡ nát, nước canh rơi ở trên sàn nhà, ướt một mảng lớn.

“Diêu Lan Hạ, tôi cảnh cáo cô phải nhận rõ tình cảnh của mình, đây chỉ là mới bắt đầu!”

Mai Khánh Vân vô cùng đắc ý khoanh tay lại, trong cuộc chiến tranh giành thân phận, cô ta coi như đã nắm chắc thắng lợi ở trong tay.

Diêu Lan Hạ chẳng thèm quan tâm: “Xuân, đến dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Vừa mới đảo mắt liền đến cuối tháng.

Cuối tháng vừa đến, mùa hè cùng chính thức kéo ra màn che, mùa xuân đã qua, hoa cỏ ở trong sân xum xuê um tùm, tiếc nuối duy nhất đó chính là mặc dù hoa cỏ ở trong sân đều là những loại quý báo, nhưng mà lại không nhìn thấy được một góc hoa dành dành.

Luận văn của Diêu Lan Hạ được sửa lại ba bốn lần, rốt cuộc cũng đã thành công phát biểu.

Đồng thời, cánh tay của cô cũng đã khôi phục lại như cũ, cô liền nói với bệnh viện kết thúc ngày nghỉ để chính thức đi làm việc lại.

Mà Lưu Nguyên Hào vẫn luôn không có tin tức gì.

Điện thoại hay là tin nhắn vẫn không có một cuộc nào.

Nghỉ tới thì cũng không kỳ quái gì cho lắm, ba năm lạnh nhạt không thèm gặp, trong khoảng thời gian đó bởi vì có một vài chuyện mà xuất hiện sự biến động, thật ra thì cũng không có cách nào thay đổi được mối quan hệ đã ổn định lâu dài.

Anh không quan tâm đến cô, không thèm để ý đến cô, đương nhiên cũng sẽ không nói hướng đi của mình cho cô biết.

Diêu Lan Hạ không ngờ đến là đến lúc cô trở về bệnh viện đi làm một lần nữa, điều đang chờ đón mình lại là tiếng mắng chửi cùng với chuyện thị phi.

“Cô ta thật sự là tình nhân của Lưu Nguyên Hào hả? Lần này đã được chứng thực rồi à, Lưu Nguyên Hào tự mình lái máy bay trực thăng đến làng Aids đón cô ta đó, phô trương lớn dữ lắm.”

“Đâu chỉ là như vậy, gần đây có người chụp được ảnh cô ta ở trong khu biệt thự di cảnh, là một nơi mà các giới nhà giàu tập trung, không phải loại người giống như Lưu Nguyên Hào thì không có ai ở nổi đâu?”

“Cho nên nói là dưỡng thương nhưng thật ra là đang... ha ha ha"

Thôi rồi, những chuyện rắc rối này lại bị tiết lộ.

Nhưng mà giống như là hiệu ứng cánh bướm, cô tưởng rằng chỉ là mấy câu chuyện bát quái nhàm chán, nhưng lại mang đến hậu quả nghiêm trọng.

Nó có liên quan trực tiếp đến việc đánh giá chức danh công việc của cô.

Diêu Lan Hạ nhận được thông báo đi đến phòng làm việc của viện trưởng, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy ở bên trong có mấy lãnh đạo bệnh viện đang ngồi ở đó, Đào Khánh Trần cũng có trong số đó.

Viện trưởng Trần thở dài thở ngắn, cầm sơ yếu lý lịch của Diêu Lan Hạ, lắc đầu.

“Viện trưởng, ý lúc nãy của ông là kết quả bình chọn của tôi không hợp tiêu chuẩn?”

Viện trưởng đỡ kính mắt lên, tiếc nuối nói: “Lan Hạ, tôi biết là năng lực và kỹ năng của cô không thua một bất kỳ ai, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cuộc bình chọn, chỉ là... giáo sư cần phải là người gương mẫu, giáo sư trong bệnh viện của chúng ta phải hướng dẫn cho các nghiên cứu sinh với tiến sĩ... danh tiếng của các giáo sư luôn được coi trọng.”

Ý tứ rất rõ ràng, hiện tại cô có tiếng xấu, bị người ta gắn mác là tình nhân, người thứ ba... Đều là những câu từ không chấp nhận nổi, phía bệnh viện và nhà trường đều sẽ có chỗ cố kỵ.

Cô không tiếp tục nói đỡ cho mình, càng không cưỡng ép giải thích, chuyện càng bôi càng đen, nói càng nhiều thì càng sai, cô rất lễ phép nói lời cảm ơn, lui ra khỏi phòng làm việc.

Cô đi đến ban công, bước chân như có hơi nhũn ra, có phải là gần đây cô gặp nước chảy ngược? Mọi việc cứ không thuận lợi.

Hơi thở ấm áp của Đào Khánh Trần truyền đến từ đằng sau, cơn gió mùa hạ thổi vào mặt mang theo một cảm giác oi bức, nhưng mà hơi thở của anh ta lại vừa sạch sẽ vừa khoan khoái.

“Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô.”

Anh ta nói xin lỗi, lời nói dịu dàng làm cho cô cảm thấy rất áy náy.

“Đây không phải là trách nhiệm của anh, anh đã giúp tôi rồi, tôi rất biết ơn.” Cô mệt mỏi đáp lời lại, cả thể xác và tinh thần đều kiệt sức.

Đào Khánh Trần rất muốn nói thêm cái gì đó, nhưng mà cô lại không muốn nghe: “Phó viện trưởng, để tôi yên tĩnh một mình đi, có được không?”

Bởi vì trong lòng quá chua chát, giọng nói của cô lạnh lẽo trầm thấp.

“Được... nếu như có chuyện gì cần tôi thì cô cứ mở miệng.”

Không yên lòng một mình cô, lại không dám không nghe lời của cô.

Diêu Lan Hạ chỉnh lý tốt tâm lý của mình bằng tốc độ nhanh nhất, sau mười mấy phút, cô trở về phòng làm việc.

Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ đã nghe nói chuyện bình chọn, bênh vực kẻ yếu thay cho cô: “Bác sĩ Diêu, cô đừng đau buồn mà, trên đầu ba thước có thần minh, chắc chắn là sự cố gắng của cô sẽ có thành quả.”

“Chỉ là tiện nghi cho Tôn Giai Lệ kế bên thôi, dựa vào trình độ của cô ta mà có thể được bình chọn để làm giáo sư? Sau này chắc chắn sẽ dạy hư học sinh mất!”

“Vẫn là bác sĩ Diêu lợi hại hơn, vương bài hàng thật giá thật!”

Cô nặn ra nụ cười: “Không cần phải an ủi tôi đâu, tôi không sao hết ấy. Ok, có rất nhiều công việc cần phải làm, không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.”

Hoàn toàn chính xác, cô không có thời gian để đắm chìm trong đau thương, bởi vì tín hiệu báo động nội bộ trong phòng cấp cứu đã vang lên.

“Bệnh nhân là một bé gái năm tuổi, sơ ý té lầu dẫn, đến việc tim bị tụ máu, cần phải cấp cứu ngay lập tức."

Diêu Lan Hạ cũng không quan tâm đến là khoa ngoại hay là khoa nội, cô cầm ống nghe chạy đến nhanh như bay, cô bé nhỏ với sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên cáng cứu thương, mặt nạ dưỡng khí che hơn một phân nửa gương mặt của cô bé.

“Bác sĩ Diêu, nhịp tim của bệnh nhân chợt hạ xuống, huyết áp không bình thường.”

Hai tay cũng Diêu Lan Hạ nâng mặt của cô bé lên, dịu dàng gọi cô bé: “Cô bé xinh đẹp, cháu có thể nghe thấy dì nói chuyện không?”

Nước mắt của cô bé rơi dọc theo gương mặt... không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể rơi nước mắt.

“Bệnh nhân vẫn còn có ý thức, tình huống cũng không tính là nguy hiểm nhất.”

“Bé gái xinh đẹp, cháu đừng sợ nha, chú với dì sẽ cố hết sức chữa trị cho cháu, tỉnh lại sau giấc ngủ là được rồi, đừng sợ, nghe lời nào.”

Diêu Lan Hạ thấp giọng nói: “Chảy máu ở bên trong kèm theo với vỡ van tim, sắp xếp để phẫu thuật ngay lập tức.”

Ai ngờ là cáng cứu thương vừa mới bị đẩy đi, tay của bé gái liền kéo lấy một ngón tay của cô, dùng chút sức lực cuối cùng. Diêu Lan Hạ bị sức lực này làm cho rung động sâu sắc, mẹ của cô bé sờ sờ đầu của cô bé: “Đừng sợ mà, dì đã đảm bảo chờ sau khi con tỉnh lại sau một giấc ngủ dài thì dì sẽ ở bên cạnh của con.”

Lúc này cô bé mới nói lỏng tay ra.

Cuộc phẫu thuật diễn ra hơn nửa ngày, Diêu Lan Hạ hết lòng tuân thủ với lời hứa, đợi đến lúc cô bé được đưa đến phòng bệnh, biết được khoảng thời gian có thể sẽ tỉnh lại, cô bỏ ca bệnh ở trong tay bước tới.

Mẹ của cô bé đã sớm khóc không thành tiếng, thấy Diêu Lan Hạ đi đến thì giữ chặt tay của cô lại, nói lời cảm ơn.

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, chị không cần phải như thế này đâu, hơn nữa cuộc phẫu thuật cũng không phải là tôi làm, chị có muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn những bác sĩ trên bàn mổ.”

“Cho dù như thế nào thì con gái của tôi có thể sống cũng đều dựa vào mọi người, cảm ơn, thật sự cảm ơn!”

Diêu Lan Hạ kiểm tra tình huống sau cuộc phẫu thuật của cô bé, cũng không tệ lắm.

Không bao lâu sau, cô bé đã tỉnh dậy, hô hấp của cô bé yếu ớt và trái tim làm cho người ta thấy đau lòng.

Cô bé lại kéo ngón tay của cô, yếu ớt nở nụ cười: “Cháu cho rằng dì sẽ không đến đây gặp cháu... giống như... lúc trước ba của cháu đã rời đi như thế..."

Mấy năm trước, ba của cô bé bỏ hai mẹ con của cô bé mà đi, hoàn toàn không có chút tin tức nào. Cô bé nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trên ban công, tưởng rằng là ba của mình, trực tiếp nhảy xuống...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play