Cổ tay cô đau dữ dội, bàn tay to của Lưu Nguyên Hào thô bạo lôi kéo vào trong cánh tay anh, rõ ràng là cố ý cho Đào Khánh Trần xem, từ góc nhìn của Đào Khánh Trần, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Diêu Lan Hạ bị cường thế mang đi.
Anh ta muốn đuổi theo, nhưng tư cách bây giờ của anh ta thực sự không thích hợp.
Hai tay nắm chặt hai bên hông, tim của Đào Khánh Trần như bị sắt hàn làm bỏng khiến anh ta đau đớn.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Lưu Nguyên Hào..."
Hai chân của Diêu Lan Hạ như bay trên không, nửa người cô bị anh ôm trong lòng, bị động mặc anh kéo đi, giày cao gót thỉnh thoảng cọ vào sàn, phát ra âm thanh khiến người ta nổi cả da gà.
Lưu Nguyên Hào hệt như một bạo quân, cánh tay và nắm tay sắt của anh đều đang kêu gào biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân anh, tức giận đánh bay lý trí, đôi mắt chim ưng sắt bén nhìn về phía trước, ở lối đi thỉnh thoảng cũng có bác sĩ và y tá đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, cũng không dám xem nhiều, cúi đầu đi thật nhanh.
Anh không nói lời nào, chỉ dùng hành động để bộc lộ cảm xúc của mình, anh muốn điên lên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Đúng là con đàn bà khốn kiếp! chuyển ra khỏi biệt thự, muốn rời khỏi nhà họ, là chỉ tiện việc đi quyến rũ thằng đàn ông khác!
Tốt lắm, hôm qua anh có nhắc nhỡ cô, anh sẽ để cho cô nếm thử mùi vị không biết nghe lời là gì.
Hôm nay, anh không tiếc số tiền lớn để quăng xuống bữa tiệc đầy ắp hoa hồng kia, chính là muốn để cho cô xem, để cô đau lòng, để cho cô tự biết xấu hổ, để cô chịu nhục nhã!
Anh tưởng rằng đã thành công.
Nhưng Lưu Nguyên Hào anh không nghĩ tới, anh làm động tác lớn như vậy, thế mà lại tạo ra vài phút ngắn ngủi vui đùa cho cô và Đào Khánh Trần, Lưu Nguyên Hào anh bắn ra một mũi tên lông vũ, mà cô lại đáp lễ anh bằng một viên đạn.
Khốn nạn mà!
Lưu Nguyên Hào tức giận, lửa giận! Bùng lên!
Cổ tay Diêu Lan Hạ bị nắm tới đau nhức, anh cũng quên chỉ xíu sức lực của anh thôi cũng đủ bóp nát xương cốt cô rồi.
Bị anh túm vào thang máy, khi thang máy đi lên, ánh mắt anh lạnh như tử thần, dọa cô đến mức không dám nói lời nào, bình thường cô dám đối nghịch với anh, đó là vì anh không chấp nhất, nhưng bây giờ...
Nếu cô dám giãy dụa? Lưu Nguyên Hào anh không chút do dự mà bóp chết cô!
Diêu Lan Hạ không ngốc: "Lưu Nguyên Hào, nếu anh muốn giết tôi, thì hôm nay tốt hơn anh nên làm dứt khoác một lần!"
"Câm miệng!"
Cửa thang máy lại mở ra, là phòng bệnh VIP!
Đây chính là phòng bệnh của Mai Khánh Vân!
Bị cưỡng chế lôi ra khỏi thang máy, trước mắt cô là một dãy hoa hồng chói mắt, mà dãy hoa hồng ấy lại phủ kín hành lang của phòng bệnh VIP, cùng một màu đỏ huyết của hoa hồng, đỏ như màu máu.
"Ầm!"
Lưu Nguyên Hào đá văng cửa phòng của Mai Khánh Vân!
Mai Khánh Vân đang ngồi trên sô pha, cái miệng nhỏ nhắn đang ăn hoa quả, Lưu Nguyên Hào đột ngột trở về, trong lòng cô rất vui vẻ, đứng dậy cười nói: "Anh Hào, anh về rồi, vừa rồi anh đi, em còn tưởng anh..."
Lời của cô chưa nói xong thì Lưu Nguyên Hào đã kéo tay ra, Diêu Lan Hạ bị anh lôi vào trong phòng bệnh!
"Bịch"
Một miếng táo nhỏ được cắm vào cây tăm trên tay Mai Khánh Vân rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn Diêu Lan Hạ, "Anh Hào, cô ta tới đây làm cái gì vậy?"
Khóe miệng Lưu Nguyên Hào nhếch lên, sắc mặt đáng sợ, khuôn mặt của anh bởi vì phẫn nộ mà biến dạng, khí lạnh từ trong mũi bay ra có thể làm người ta chết cóng.
Mai Khánh Vân lui lại một bước, sợ hãi không dám lên tiếng.
Lưu Nguyên Hào đẩy Diêu Lan Hạ xuống sô pha, hai chân cô mềm nhũn, cả người hệt như không xương không cốt, ngã vào ghế sô pha mền mại.
Lưu Nguyên Hào vẫn chưa hết giận, anh cúi người, thân thể cao lớn cường tráng đè lên người cô: "Diêu Lan Hạ, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?"
Trừng phạt?
Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân đều mở to mắt, chợt ánh mắt của Diêu Lan Hạ bắt đầu cân nhắc, còn Mai Khánh Vân thì cười trộm.
Xem ra, Diêu Lan Hạ đã chọc giận Lưu Nguyên Hào rồi.
Ánh mắt quật cường của Diêu Lan Hạ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô chăm chú theo dõi anh: "Thế anh muốn làm gì?"
Lưu Nguyên Hào hừ lạnh, không kiên nhẫn: "Chút nữa thì cô biết thôi."
"Koẹt!"
Anh thô bạo dùng đôi bàn tay to lớn xé rách áo khoác trắng dài của Diêu Lan Hạ, đôi mắt đẫm máu khóa chặt cô, "Cô, là cô tự tìm đấy!"
Khi lời nói rơi xuống, anh muốn tiếp tục động tác tiếp theo, Diêu Lan Hạ đã hoàn toàn tỉnh táo, anh muốn làm nhục cô trước mặt Mai Khánh Vân sao? Anh muốn dập nát hoàn toàn tôn nghiêm của cô.
Không!
Đây là điểm mấu chốt của cô!
"Đừng mà!" Bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt cổ áo anh, đây là lần đầu tiên cô nói với anh hai chữ cự tuyệt, lại thêm một chút kiên quyết: "Đừng mà...Lưu Nguyên Hào."
"Bây giờ nói không muốn, cô không biết là quá muộn rồi sao?" Anh vẫn như cũ châm chọc cô.
Khóe mắt Diêu Lan Hạ nén chặt, môi nhẹ nhàng run động: "Lưu Nguyên Hào, đây là chuyện giữa tôi và anh, đừng cho người khác xem."
Cô mạnh mẽ bảo vệ quần áo của mình, ngăn cản anh khiến anh không thể thực hiện được bước tiếp theo.
Anh nắm lấy cằm cô: "Cô, hóa ra cô cũng biết giữ mặt mũi?"
Cung tên chuẩn bị bắn lại không cho tiếp tục, sao anh có thể nhịn được đây.
"Xoạt!"
Anh lại túm cô lên lần nữa, rồi hùng hổ kéo cô vào phòng tắm!
"Ầm!" Anh dùng chân.đá vào cửa.
Mai Khánh Vân đứng trong phòng bệnh tới ngẩn ngơ, Lưu Nguyên Hào anh ta muốn làm gì vậy? Anh muốn giết chết Diêu Lan Hạ sao? Biểu cảm vừa rồi của anh quả thực rất có khả năng đó.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cô ta lấy ra một tờ giấy ăn, lau sạch nước hoa quả trên tay, rồi dựa vào ban công chờ anh phán quyết.
Diêu Lan Hạ, tôi chờ cô, xem cô chết như thế nào.
Trong phòng vệ sinh.
Lưu Nguyên Hào chế trụ vòng eo đẩy cô dựa vào thành bồn rửa mặt, sau lưng là một tấm gương lớn, trong gương đang phản chiếu vẻ mặt tức giận của Lưu Nguyên Hào.
Anh không hề khách sáo.
"Lưu Nguyên hào, không!"
Anh muốn ở trong này?!
Không...
Lưu Nguyên Hào một tay kẹp lấy eo và cánh tay của cô, không cho cô một tí phòng bị giãy dụa nào.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, "Lưu Nguyên hào, anh là đồ biến thái!"
"Bang!"
Không muốn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, Lưu Nguyên Hào thô bạo lật người cô lại, để cô nằm sấp lên bàn!
Đau đến mức không thể thở nổi, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng không kêu được tiếng nào, Mai Khánh Vân lại ở bên ngoài.
Diêu Lan Hạ nhìn vào trong gương thấy được hình ảnh khó xử kia, lập tức nhắm nghiền hai mắt lại.
"Sao cô không dám xem? Lúc trước, cô còn điên cuồng hơn hôm nay rất nhiều, bây giờ giả thanh thuần cái gì hả!"
Ngày đó sao? Lại là cái ngày chết tiệt đó, cô căn bản không biết Lưu Nguyên Hào đang nói tới cái gì.
Cuối cùng thì Mai Khánh vân có thể hiểu được sau cánh cửa kia là đang xảy ra chuyện gì.
Cô ta dùng ngón tay nắm chặt tấm màn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng cắm thủng tấm màn, lúc này Lưu Nguyên Hào vậy mà đang liều chết triền miên với cái con nhỏ kia.
Nếu Lưu Nguyên Hào nói đây là trừng phạt, như vậy cả cái nước này có biết bao nhiêu phụ nữ khát vọng sự trừng phạt đó của anh?
Cô hận!
Hồi lâu, cuối cùng thì âm thanh bên trong cũng đã dừng lại.
Mai Khánh Vân như bị người nhắm súng vào đầu, ngơ ngẩn nhìn vào cửa, nước mắt rơi xuống, hận ý cuồn cuộn.
Diêu Lan Hạ...Cô phải chết!
Lưu Nguyên Hào kéo quần, để Diêu Lan Hạ đang mềm nhũn tại phòng vệ sinh, mở cửa bước ra ngoài.
Diêu Lan Hạ tựa như con búp bê rách nát, chậm rãi trượt khỏi bệ rửa mặt, từng xương khớp trên người đều đau nhức.
Cô ngẩng đầu lên, thấy cô ở trong gương đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, đỏ bừng, mồ hôi dính trên tóc, từng sợi dính trên mặt.
Ngoài cửa, Lưu Nguyên Hào đuổi Mai Khánh Vân ra khỏi phòng bệnh, một mình ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày, nhắm mắt lại.
Diêu Lan Hạ rửa mặt, dùng tay chải tóc một chút, cầm áo khoác màu trắng lên.
Lúc này đây, cô nhìn thấy hoa hồng trong phòng, phòng khách, ban công, phòng ngủ, thậm chí cả không gian nhỏ nơi cô đứng dưới chân đều là những cánh hồng đỏ.
Hương thơm của hoa hồng ngào ngạt, đẹp đến khiến lòng người kinh sợ.
Trong một biển hoa màu đỏ đó, Lưu Nguyên Hào cởi áo khoác đang ngồi trên sô pha, màu áo sơ mi trắng tinh, nghe thấy tiếng mở cửa, anh lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay, cô muốn giải thích như thế nào với tôi đây?"
Bắt nạt xong rồi, anh ta còn muốn nghe giải thích nữa sao?
Diêu Lan Hạ nở nụ cười chua xót, vì sao chuyện này không phải nên được giải thích trước chứ?
Cô mặc lại áo khoác trắng dài, cây bút trong túi không biết đã rớt đi đâu: "Anh Hào đây muốn giải thích gì đây? Nếu mấy lời giải thích của tôi khiến anh không hài lòng thì chuyện vừa rồi có phải sẽ được tái diễn thêm lần nữa không?"
Sự trừng phạt của anh, không phải luôn giống nhau sao? Không hề mới mẻ!
Lưu Nguyên Hào hừ lạnh, ánh mắt thâm thúy nhìn một đóa hoa hồng: "Cô? Cô không xứng để cho tôi lãng phí nhiều thể lực như vậy, nhưng mà..." Ngón tay thon dài của anh cầm lấy một đóa hoa tuyệt sắc: "Tôi không phiền để cho số phận của tên khốn kiếp họ Khang kia, tái diễn thêm lần nữa."
"Cạch", anh nới lỏng ngón tay, đóa hoa rơi xuống đất.
Anh nhấc đôi giày da lên, nhẹ nhàng giẫm nát đóa hoa hồng, chậm rãi từng chút, chậm rãi nghiền nát.
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu, nội tâm của cô gần như điên cuồng, vẻ mặt lạnh như băng: "Lưu Nguyên Hào, phải làm như thế nào thì anh mới bằng lòng buông tha tôi? Nếu hiện tại đã như vậy thì anh có cái gì không hài lòng chứ?"
Lưu Nguyên Hào đứng dậy, anh một tay đút vào túi quần, đi tới chỗ cô, một tay nâng cằm cô hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, nhìn kỹ vẫn thấy dấu vết sưng đỏ trên mặt cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất: "Cô có làm sao đi nữa thì tôi cũng không hài lòng, so với việc cô làm với tôi, hết thảy việc tôi làm ngày hôm nay đều rất hời với cô."
Anh rút tay về, nghiêm nghị, lạnh lẽo.
Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, phiền anh Hào đây tránh ra, tôi còn phải trở về tiếp tục công việc."
"Tiếp tục làm việc hay là đi hẹn hò?"
Anh chễ giễu.
"Không phải ai cũng nhàn nhã như anh Hào đây."
"Đương nhiên, không phải ai cũng giống như anh... Hèn hạ"
Diêu Lan Hạ chịu không nổi nữa, cô lảo đảo bước hai bước, "Anh Hào, phụ nữ mang thai không thích hợp hít thở không khí có mùi hương quá cao. Tốt hơn là nên ném hết những bông hoa này đi."
Lưu Nguyên Hào liếc mắt nhìn bóng lưng cô, "Nếu đã như vậy thì cô dọn hết ra ngoài đi, nhớ kỹ, một mình cô dọn dẹp, phải dọn sạch sẽ không sót cái nào."
Diêu Lan Hạ nắm chặt nắm tay, "Tôi là bác sĩ chứ không phải người quét dọn, tôi không có trách nhiệm dọn sạch rác."
Rác rưởi, vừa rồi cô nói rõ ý của mình, hoa lá sặc sỡ trong phòng này đều là rác rưởi.
Không phải anh muốn cho Mai Khánh Vân sự lãng mạn sao? Theo ý kiến của cô thì đây cũng chỉ thường thôi.
Lưu Nguyên Hào nhếch môi, anh chậm rãi ngồi lại ghế sô pha, bắt chéo chân: "Vậy thì mau dọn hết cho tôi, nếu không tôi sẽ để cho cô và cái tên gian phu kia...Hai người rác rưởi chướng mắt này ném vào bãi rác!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT