Cái chân còn chưa bước ra ngoài, hẵng còn dừng lại bên trong cửa, Diêu Lan Hạ mặt không biến sắc nhìn theo những con người đang đi đi vào vào phòng cấp cứu, tùy tiện đáp lời: “Trùng hợp gặp thôi.”

Hả? Trùng hợp gặp được thôi sao? Dáng vẻ sốt sắng ban nãy của cô, âm thanh khi cô khẩn thiết yêu cầu bảo vệ đến hiện trường, dường như đã thể hiện rõ mọi việc không phải như vậy.

Đào Khánh Trần nhún vai: “Như vậy...” Anh nhanh chân bước ra, nhét lọ thuốc trong tay mình vào lòng bàn tay cô: “Đổi thuốc buổi tối, mấy ngày này không được để vết thương ngấm nước, không được vận động mạnh, nếu lại rách ra thì rất có thể sẽ để lại sẹo.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Diêu Lan Hạ nhận lấy lọ thuốc rồi chăm chú nhìn: “Bác sĩ Đào đang nghi ngờ kiến thức y học của tôi sao?”

Đào Khánh Trần chẳng ý kiến gì mà chỉ cười: “Không, tôi đang nghi ngờ khả năng chấp hành của cô, vết thương cũ chồng vết thương mới, nếu cô còn muốn mặc váy thì mấy ngày này tốt nhất nên cẩn thận đầu gối đấy.”

Anh giao việc xong, không đợi Diêu Lan Hạ cất bước mà đã rời đi trước rồi.

Để lại Diêu Lan Hạ nhìn theo bóng lưng anh.

Hừ! Có cá tính lắm! Bác sĩ Đào!

Diêu Lan Hạ vừa xử lý xong vết thương, định vào thang máy đến khoa tim thì có một đám người đông đúc ùa vào trong thang máy, Diêu Lan Hạ bị dồn vào tít trong góc.

Đầu gối co lại hướng vào trong, nghĩ cũng phải, đầu gối của mình, tự mình phải bảo vệ cho tốt.

“Ban nãy vừa nhìn thấy Mai Khánh Vân phải không? Chà! Đẹp quá! Còn xinh hơn cả trên tivi nữa! Khuôn mặt trái xoan đẹp quá!”

Đẹp sao? Bộ mặt hồ ly đó mà đẹp sao?

“Còn gầy nữa! Nhìn qua chắc nhiều nhất cũng chỉ 42kg thôi! Chân còn dài thế kia nữa, ngưỡng mộ quá đi!”

Chân dài? Haha, nếu nói về chiều cao thì cô còn cao hơn Mai Khánh Vân 2cm.

“Đâu chỉ thế! Mà người còn rất chuẩn nữa! Trên người chẳng có mỡ gì, tất cả dồn hết vào ngực với mông, thân hình quá đỉnh!”

Cái gì?

Diêu Lan Hạ gật đầu nhìn lại bản thân, rồi dời mắt đi chỗ khác.

Cô đến phòng bệnh, thay quần áo xong thì điện thoại trong túi chợt rung lên.

Một tay chỉnh lại cổ áo, một tay cầm điện thoại, đôi mắt long lanh nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, con tim cũng theo đó mà đập mạnh liên hồi.

Cô hít thở sâu để giữ cho mình không bị rối loạn: “Alo...”

“Đang ở đâu?”

Đây rõ ràng là giọng điệu của cấp trên nói với cấp dưới, vừa không kiên nhẫn lại còn khó chịu, theo tin tức Lưu Nguyên Hào truyền đạt cho cô thì, anh ta rất ghét cô!

Diêu Lan Hạ chỉnh xong quần áo, cài bút vào: “Ở phòng trực ban.”

“Qua đây ngay.”

“... Tôi phải đi làm, bệnh nhân đang đợi rồi.”

“Vậy thì bảo người ta đợi tiếp đi, bây giờ lên tầng cho tôi.”

“Tôi...”

“Diêu Lan Hạ, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tôi cho cô 3 phút.”

“Này...”

Ở đầu dây bên kia, mọi âm thanh đều bị chặn đứng bởi thông báo tắt cuộc gọi.

Trên màn hình của Diêu Lan Hạ, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt, hành hạ cô, sỉ nhục cô, khiến cô xấu hổ trong mối quan hệ giữa ba người.

Anh ta thực sự đã sử dụng phương pháp kém cỏi này!

Cô nhét điện thoại vào trong túi áo khoác trắng, Diêu Lan Hạ mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trọng bước nhanh vào trong thang máy, mấy y tá đi qua đều cúi đầu, không ai dám nói chuyện.

"Tiểu... Bác sĩ Diêu, cô đến rồi."

Thật ngạc nhiên, khi Diêu Lan Hạ đến khoa sản, Lưu Nguyên Hào không có ở đó, chỉ có Quý Đông Minh đang đợi bên ngoài cửa.

Diêu Lan Hạ gật đầu, "Lưu Nguyên Hào đâu?"

"Sếp có việc nên đã về trước rồi, tôi đang đợi cô Mai ở đây, sếp lo cô Mai sẽ có chuyện gì nên bảo cô ở lại đây với cô ấy."

Diêu Lan Hạ siết chặt hai nắm tay đang để trong túi: "Được."

Quý Đông Minh liếc nhìn Diêu Lan Hạ, đây là lần đầu tiên anh được nhìn trực tiếp Diêu Lan Hạ trong chiếc áo blouse trắng. Mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, để lộ ra vầng trán trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt trứng ngỗng rõ ràng trông trẻ hơn tuổi thật vài tuổi, thân hình thanh mảnh được che đi bởi chiếc áo blouse trắng tinh, dáng vẻ sạch sẽ, sáng sủa của cô, vô hình trung khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng hai từ "thoải mái" cũng chỉ là cảm giác của anh ấy thôi nhỉ? Còn sếp anh nghĩ gì, ai mà biết được?

Chờ hơn nửa giờ đồng hồ, Mai Khánh Vân làm kiểm tra xong mới xuất hiện.

Quý Đông Minh đứng buông thõng hai tay, Mai Khánh Vân đi ra ngoài, phát hiện Lưu Nguyên Hào không có ở đó mà lại có thêm một cô Diêu Lan Hạ, trong lòng cô ta lập tức nổi giận, đưa bản báo cáo giám định trong tay cho cô, "Bác sĩ Diêu, có kết quả báo cáo rồi, nhờ cô xem hộ tôi.”

Cô lật giở ra xem, dường như đã nắm bắt được tình hình: "Thai nhi đang phát triển rất tốt, các chỉ số đều tốt."

Mai Khánh Vân bật cười khinh thường chế nhạo, "Bác sĩ Diêu, tốt hơn hết là cô nên xem cho kĩ, nếu xảy ra chuyện với tôi và con tôi, cô có chịu trách nhiệm không?"

Khi nói câu cuối, ánh mắt Mộ Diệc Kỳ chuyển qua bụng cô, lạnh lùng mỉa mai.

Gân xanh trên mu bàn tay Diêu Lan Hạ nổi cả lên, cô miết hồ sơ bệnh án rồi đọc tất cả các chỉ số lên: “Cô hơi thiếu máu, có thể bổ sung khí huyết cho phù hợp, bình thường để ý đến chuyện ăn uống hơn là được, trong thai kì thì đừng kén ăn, kết hợp ăn cả thịt và rau, cân đối dinh dưỡng, chú ý đến lượng đạm, chất béo phù hợp mới có thể giúp thai nhi phát triển."

Mai Khánh Vân cười lạnh lùng: "Chất béo? Bác sĩ Diêu, tôi là nghệ sĩ, là nghệ sĩ thì không thể béo lên được, cô muốn hủy hoại sự nghiệp của tôi sao? Muốn bổ máu, tôi có thể uống thuốc."

Diêu Lan Hạ nhìn bụng dưới của cô, "Thai nhi mới năm tuần tuổi, rất không ổn định, phụ nữ mang thai không thể tùy tiện uống thuốc. Cô Mai, mang thai là một việc mạo hiểm, hoàn toàn có khả năng gây biến dạng thân thể.”

"Ha ha, nói như kiểu mình đã từng mang thai rồi ý! Sợ là có người muốn biến dạng cũng không có cơ hội! Bác sĩ Diêu đừng quên, đứa trẻ này, có bao nhiêu con mắt đang theo dõi nó chứ, cô nên suy nghĩ cho tử tế, xem làm sao giúp tôi điều chỉnh cơ thể được!”

Diêu Lan Hạ đưa báo cáo kiểm tra cho Quý Đông Minh, "Cô Mai kiểm tra xong cũng mệt rồi, đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi."

"Bác sĩ Diêu, con tôi phát triển bình thường, lớn lên rất tốt, cô rất thất vọng phải không?

"Cô Mai, phụ nữ mang thai tốt nhất không nên dùng não để mưu mô, dùng trí não quá mức sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của thai nhi. Trợ lý Quý, sao còn chưa tiễn cô Mai đi?”

Quý Đông Minh tiến đến gần, "Cô Mai, mời cô đi cùng tôi được không?”

Sau khi Mai Khánh Vân rời đi, một nhóm bác sĩ và y tá sốt sắng đến xem, cẩn thận hỏi han: "Bác sĩ Diêu? Cô quen Mai Khánh Vân không? Vừa rồi thấy hai người nói chuyện, trông giống như rất thân thiết đó.”

Diêu Lan Hạ thái độ thờ ơ: “Không có việc gì làm à? Có thời gian đi hóng hớt chuyện người khác thì không bằng đi làm việc của mình trước đi.”

Cô vừa nói vậy, các y tế nhất loạt im lặng.

Tiếng giày chạm xuống mặt đất dần dần đi xa rồi mới nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ sau lưng.

“Bác sĩ Diêu, sao bây giờ cô mới đến! Vừa nãy phó viện trưởng đến đây, thấy cô không có ở đây, hình như rất thất vọng, không biết có chuyện gì nữa.”

Triệu Nhật Miên cầm sổ y bạ trong tay, lộ ra một đôi mắt sáng, chớp chớp mấy cái, ánh mắt như muốn nói lên sự quan tâm, chứ không phải là hóng hớt.

Quý Tư Vũ cười khúc khích, "Nghe nói đại minh tinh sau khi kiểm tra xong đã nói chuyện thân thiết với cô một lúc đó! Tôi tự hỏi, khoa ngoại tìm cô giúp thì thôi, dù gì cũng là liên quan đến khoa tim, nhưng khoa phụ sản thì hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”

“Này! Chẳng nhẽ thần tượng của tôi bị vấn đề gì về tim sao?! Bác sĩ Diêu, Mai Khánh Vân có chỗ nào không ổn à!”

Diêu Lan Hạ lười biếng nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi tới chỗ phó viện trưởng: "Đúng thật là tim không ổn.”

"Trời ơi! Thật không! Nghiêm trọng không? Cần phải nhập viện không? Không biết tôi có đủ tư cách làm bác sĩ chính của cô ấy không nữa.”

Diêu Lan Hạ cười nhẹ: “Cô không cứu được cô ta đâu, bệnh này đã di căn đến toàn thân rồi, là một khối u ác tính.”

"Hả?!"

Bỏ qua ba tiếng thở dài khoa trương liên tiếp của Triệu Nhật Miên, Diêu Lan Hạ xoay người rời khỏi văn phòng.

Bên trong phòng làm việc của phó viện trưởng.

Phó viện trưởng Trần với khuôn mặt tươi cười nhìn thấy Diêu Lan Hạ đi vào, liền cười tươi gọi cô ngồi xuống: “Tiểu Sở, cô là bác sĩ trẻ xuất sắc nhất khoa tim mạch, tôi và viện trưởng đều rất coi trọng cô.

Người ta nói lời khách khí, cô cũng khách khí nghe: “Cảm ơn phó viện trưởng, không biết ông tìm tôi có việc gì?”

“À, đúng là có việc thật.” Phó viện trường lấy từ trên bàn ra vài tờ giấy đã được ghim lại: “Đây là mẫu đơn xin đánh giá giáo sư năm nay của bệnh viện chúng ta, cô mang về điền cẩn thận nhé.”

Diêu Lan Hạ kinh ngạc, "Không phải dưới 30 tuổi không thể ứng tuyển sao? Tôi còn mấy năm nữa mới đủ 30 tuổi.”

"Không không, tiêu chí đánh giá năm nay là kết quả lâm sàng. Chúng tôi xem xét tất cả các biểu hiện của cô, nhưng cô vẫn còn thiếu một bản luận văn chuyên ngành, cô chỉ cần viết một bản vào cuối tháng này là được."

Diêu Lan Hạ đã hiểu được câu chuyện, liền cung kính gật đầu, "Cám ơn phó viện trưởng, tôi sẽ cố gắng."

"Được rồi, quay về làm việc đi."

Diêu Lan Hạ vừa đi vừa giở bảng biểu ra xem, đột nhiên nhìn thấy một mục, đã kết hôn chưa?

Ánh mắt cô âm thầm dừng lại, trong bệnh viện ai cũng nghĩ cô chưa kết hôn, nhiều khi chính cô cũng quên mất mình là người đã có chồng.

Đột nhiên bị yêu cầu viết cái này, Bác sĩ Diêu cau mày.

Một cuộc hôn nhân không giống hôn nhân, một cuộc hôn nhân mà ngay cả chồng của mình cũng không thừa nhận, thì vẫn có thể coi là đã kết hôn sao?

Ngày hôm sau, tại bệnh viện.

Sau khi hoàn thành cả núi công việc, Diêu Lan Hạ vừa xem bệnh án vừa đi về văn phòng.

Trước mặt xuất hiện một bóng người cản đường, Diêu Lan Hạ chỉ cúi đầu nhìn đôi giày bóng loáng sạch sẽ của người, cô bước tránh sang một bên, ai biết được người kia cũng bước như thế, cuối cùng vẫn chặn trước mặt cô.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Diêu Lan Hạ mất kiên nhẫn gấp bệnh án lại, ngẩng đầu lên: “Anh làm gì thế hả?"

Ở đối diện, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Nguyên Huyên dần dần phóng to, anh nhếch miệng cười nói: "Chị dâu, chị nhìn gì mà nghiêm trọng thế?"

Anh thở dài nhìn xem trong tay cô đang cầm cái gì, Diêu Lan Hạ liền cố tình để ra sau lưng không cho anh xem: "Anh lại làm gì nữa?"

Lưu Nguyên Huyên ôm ngực cật lực ho khan: "Chị dâu, lần này em ốm thật rồi, ngực rất khó chịu, không thở nổi, toàn thân mệt mỏi, khó chịu chết mất, chị mau xem giúp em đi.”

Lại nữa! Đồ cậu ấm! Chán chết!

Diêu Lan Hạ sải bước đi, không thèm để ý đến anh.

Lưu Nguyên Huyên đuổi theo cô: “Chị dâu, sao chị có thể tuyệt tình như thế được? Em thật sự ốm rất nặng đấy, chị nhìn sắc mặt em này, lưỡi trắng này, có phải rất bất thường không?

Ngược lại, tốc độ bước của Diêu Lan Hạ lại càng tăng nhanh hơn: “Lưu Nguyên Huyên, cậu đừng phá nữa, tôi mách anh cậu đấy.”

Lưu Nguyên Huyên bĩu môi, hai người đã đến thang máy cùng lúc: “Chị dâu, anh em đưa Mai Khánh Vân đến bệnh viện kiểm tra mà chị không phản ứng gì sao?”

Cậu ta đến đây vì chuyện này sao?

Đưa tay ấn nút đi xuống, Diêu Lan Hạ tiếp tục thờ ơ đáp lại: “Tôi phải phản ứng thế nào? Khóc lóc, làm loạn, xong treo cổ hả? Tôi không rảnh thế đâu, nếu cậu muốn hóng chuyện thì 9h tối lên quảng trường mà xem.”

Khụ! Lưu Nguyên Huyên bị sặc rồi.

“Bác đi khiêu vũ làm sao đẹp bằng chị dâu em ra vẻ ngầu chứ? Em thấy oan ức thay cho chị dâu đó, chẳng nhẽ chị dâu cam tâm để bị Mai Khánh Vân đạp dưới chân thế sao? Chị cam tâm để cô ta ễnh bụng lên rồi được dịp tiểu nhân đắc chí sao?”

Cửa thang máy mở ra, Diêu Lan Hạ sải bước đi lên: “Không phải đến hóng chuyện mà là muốn khích lệ tôi đi đối phó với tiểu tam à?”

"Chính xác! Chị dâu, chị thật là thông minh! Nhưng mà, em biết chị dâu rất bận, lại còn rất tốt bụng nữa, nên em đã thay chị nghĩ ra một cách này, bảo đảm Mai Khánh Vân sẽ không dám đến quấy rối chị nữa!”

Diêu Lan Hạ khoác bộ đồ trắng như tuyết, liếc nhìn anh ta một cái: “Ồ?”

“Em biết chị sẽ có hứng thú mà! Nhưng mà, em giúp chị dâu đối phó với tiểu tam thì chị dâu cũng phải đồng ý với em một chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play