"Anh muốn gì? Bao nhiêu tiền? Anh nói đi!"

"Mợ Lưu, cô đừng nói như tôi chưa thấy qua tiền bao giờ như vậy, tôi biết cô cũng không thiếu tiền, người đàn ông của cô càng không thiếu tiền. Nhưng tôi lại không thích tiền, tôi chỉ thích đàn bà, càng cay độc, tôi lại càng thích."

Giọng nói kinh tởm của người đàn ông bị bóp méo càng thêm đáng sợ, như thể một con rắn độc đang trườn đi khắp cơ thể cô, khiến sống lưng cô lạnh toát.

Ngón tay mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ lạnh cóng, cô cố hết sức điều chỉnh hô hấp để tránh nghe thấy giọng hoảng hốt của mình: “Cô ấy đang ở đâu?"

"Ở một nơi rất đẹp đẽ, một nơi đẹp như vậy, một mình cô ấy thật sự rất cô đơn. Cô là chị em tốt nhất của cô ấy. Cô không nên để cô ấy một mình. Tối hôm qua cô ấy không ngừng gọi tên cô."

"Các người đã làm gì cô ấy? Các người dám động đến cô ấy, tôi có chết cũng phải mang các người chôn cùng."

Diêu Lan Hạ tim đập thình thịch, cô đã từng bị bắt cóc, cô cũng biết cảm giác ấy đáng sợ thế nào. Lục Thu Trà nhìn trưởng thành như vậy tưởng cô cái gì cũng không sợ, thật ra khi gặp phải tình huống khẩn cấp, cô gái ngốc này sẽ chui mình vào một góc, nói không chừng sẽ dẫn đến hành động cực đoan.

Không! Thu Trà không thể có chuyện được!

"Hoảng cái gì, chuyện tốt phải có đôi, tôi vẫn còn đang đợi mỹ nhân là cô. Tôi cũng có nhã ý nhắc nhở cô, buổi tối đừng tắt máy. Nếu có thể liên lạc với cô tối hôm qua, thì cô em gái ngoan của cô cũng không phải chịu khổ thế này. "

Mẹ kiếp!

"Tôi làm sao biết anh có phải là tên lừa gạt hay không?" Diêu Lan Hạ xem giờ, bây giờ mười một giờ sáng, Lục Thu Trà bị bắt tối qua, nếu như gặp phải biến thái, không bị hành hạ chết, chỉ sợ cũng còn lại nửa cái mạng.

Đáng chết!

Bên kia không biết làm gì, một lát sau, Lục Thu Trà có chút yếu ớt mắng hắn: "Khốn kiếp! Bà cắn chết mày!"

Là giọng của Thu Trà.

"Các người ở đâu? Tôi sẽ qua ngay. Muốn làm gì cô ấy phải đợi tôi tới." Diêu Lan Hạ tức giận nói.

Thu Trà tối hôm qua bị bắt cóc, bọn xã hội đen chắc chắn đã liên lạc với cô, nhưng điện thoại di động của cô không kết nối được, Bọn chúng cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Diêu Lan Hạ, mày đúng là đồ đàn bà ngu ngốc, ích kỷ! Nếu Thu Trà có chuyện, mày cả đời này cũng đừng nghĩ đến yên ổn.

Tự mắng chính mình, Diêu Lan Hạ gần như không thể kiểm soát được bản thân.

"Hãy để xe của cô ở ngã tư và sẽ có người đến đón cô."

Giọng người đàn ông lạnh lẽo dường như biết hết tung tích của Diêu Lan.

"Làm sao anh biết tôi đang lái xe? Anh theo dõi tôi?!" Diêu Lan Hạ kinh sợ, cô bị người ta theo dõi mà một chút cũng không biết.

"Bớt nói nhảm, xuống xe đi. "

Diêu Lan Hạ làm theo, cô quả thực bị theo dõi nên làm gì cũng bị bọn bắt cóc nhìn thấy, chưa kể gọi cảnh sát, cho dù cô muốn Lưu Nguyên Hào giúp cũng sẽ bị bọn chúng biết được.

"Mợ Lưu, cô bây giờ làm bất cứ chuyện gì tôi cũng đều biết, nếu như cô muốn liên hệ với ai khác, tôi cũng không dám bảo đảm sẽ ra tay nặng hay nhẹ đâu."

"Anh yên tâm. Tôi sẽ không!"

Khi cô vừa xuống xe đi vào chỗ khuất tầm nhìn, một chiếc xe địa hình màu đen đã dừng trước mặt cô. Diêu Lan Hạ còn chưa kịp thấy rõ ràng biển số xe cùng người ở bên trong, đã bị kéo vào trong xe.

Đầu bị bịt túi vải màu đen, trước mắt hoàn toàn tối đen.

Diêu Lan Hạ dứt khoát nhắm mắt lại, không giãy giụa cũng không phản kháng, cố gắng dựa vào trí nhớ xe đi lại trên đường và khoảng thời gian đi mất bao lâu.

Trí nhớ Diêu Lan Hạ rất tốt, bất kể xe vòng qua bao nhiêu đường ngoằn ngoèo, chỉ cần dựa vào trí nhớ của cô đã có thể tưởng tượng ra lộ trình.

Xe đi một vòng sáu khúc cua, hết khoảng một tiếng, một tiếng, chắc cô đã bị đưa ra khỏi thành phố.

Xe dừng lại, Diêu Lan Hạ cố gắng phân biệt phương hướng, sau vài giây, trong đầu cô hiện ra một hình ảnh hoàn chỉnh, cô cơ bản đã biết nó ở đâu.

Bị đẩy xuống xe, bọn côn đồ thô bạo lôi cánh tay Diêu Lan Hạ ép cô đi về phía trước, Diêu Lan Hạ hung hăng nói: "Buông ra! Tôi sẽ tự đi."

"Chà, sắp lên thớt rồi còn kiêu ngạo sao? Cô vẫn coi mình là nữ thần đêm tiệc đó à?"

Đêm tiệc? Đám côn đồ này cũng liên quan đến đêm tiệc kia sao?

A! Quả nhiên, hàng động của cô ngày hôm đó đã làm ai đó khó chịu rồi.

"Nếu biết tôi là ai, thì hãy biết cách cư xử một chút, bởi vì rất nhanh các người sẽ biết, tôi không phải là người các người muốn chọc là chọc đâu.”

Cái gì cũng có thể mất, nhưng khi thế thì không thể. Đó là quy tắc sống còn của Diêu Lan Hạ trong tình huống khẩn cấp.

Qua một cánh cửa, Diêu Lan Hạ bị một đẩy ngã xuống đất.

Đầu gối đập vào nền xi măng, đau đến nỗi trán nổi gân xanh, Diêu Lan Hạ chống tay xuống đất muốn đứng lên, sau lưng lại bị đạp xuống một cái thật mạnh.

Cô lại nặng nề ngã xuống đất.

Mẹ nó.

Bị bịt mắt cô không nhìn thấy gì, trong căn phòng trống không ai lên tiếng, cứ như thể cô là người duy nhất.

Yên tĩnh đến đáng sợ, nó ẩn giấu nguy hiểm lớn hơn.

Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận vị trí của những người khác trong phòng, bị bắt cóc qua một lần, cô cũng cảm thấy quen thuộc với tình huống này.

Nghe thấy tiếng sột soạt, ít nhất có ba người trở lên ở xung quanh cô.

Diêu Lan Hạ không vùng vẫy, dứt khoát nằm tại chỗ, lạnh lùng cười: "Tôi đã tới rồi, đừng có như con rùa rụt đầu trốn chui trốn nhủi như vậy. Có gì thì ra mặt đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”

"Ha ha ha! Mợ Lưu thật can đảm, đáng tiếc, thật đáng tiếc"

"Đừng nói nhảm! Bạn tôi đâu?"

Đứng ở bên trong gian nhà một người đàn ông khẽ gật đầu với tên đàn em, tên đó đi tới căn phòng bên trong, kéo Lục Thu Trà cả người bị thương ra ngoài.

Lục Thu Trà thấy là Diêu Lan Hạ, thất thanh khóc lóc: “Lan Hạ, sao cậu ngốc vậy! Cậu đúng là đồ ngốc mà! Quá ngốc!"

"Đừng làm ồn! Câm miệng!"

Diêu Lan Hạ nghe được giọng của Thu Trà, lòng đột nhiên buông lỏng một chút, cô vẫn còn ở, vậy thì tốt rồi.

"Thu Trà, bọn chúng có làm gì cậu không? Cậu có khỏe không?"

Lục Thu Trà liều mạng lắc đầu, khuôn mặt sưng vù vấy máu, cô cố gắng cười ra tiếng: "Bọn chúng dám! Mình không có sao, rất khỏe mạnh, cậu yên tâm đi."

"Ôi, thật là tình chị em cảm động."

Đột nhiên, một giọng nữ sắc lạnh và độc ác vang lên.

Cùng lúc đó, mắt Lục Thu Trà cũng bị bịt lại.

Lục Thu Trà cắn răng: "Tiện nhân, cô là ai, thức thời thì thả bà ra. Nếu không bà nhất định sẽ bóp chết cô."

Diêu Lan Hạ cẩn thận phân biệt giọng nói của người phụ nữ kia, tại sao có chút quen tai?

Kiều Tích đạp giày cao gót diêm dúa, lòe loẹt đi tới, đứng trước mặt Lục Thu Trà cười khanh khách nói: "Đừng to mồm như thế Lục Thu Trà, cô không có cơ hội phản kháng đâu, cô rơi vào tay tôi rồi, thì cô... chỉ có một con đường chết."

Diêu Lan Hạ nhớ ra rồi! Người đàn bà này trong đêm yến hội hôm đó bị Lục Thu Trà tạt nước chanh, còn bị cô cho một bạt tai, ngôi sao hạng hai Kiều Tích.

Cô nhổ vào, một ngôi sao không mấy tiếng tăm mà gan lại lớn như vậy.

Mẹ kiếp.

Xem ra cô và Lục Thu Trà thực sự gặp phải xui xẻo.

"Kiều Tích, lá gan cô quả không nhỏ." Diêu Lan Hạ lạnh lùng châm chọc, cũng nhanh chóng tính toán trong lòng, tìm cách thoát khỏi đây.

Lục Thu Trà mặt liền biến sắc: "Kiều Tích? Ha ha ha, cô chính là người hôm trước cả người dính đầy phân, Kiều Tích đúng không? Sớm biết cô lòng dạ độc ác như vậy, tôi bóp chết cô lúc đấy luôn cho rồi."

Diêu Lan Hạ cười khẽ: "Thu Trà, lãng phí sức lực với cô ta làm gì? Cậu đừng nói gì cả, để tớ lo."

Nghe Lục Thu Trà nói chuyện, Diêu Lan Hạ luôn cảm thấy có gì không đúng, không giống như không có chuyện, hô hấp cô ấy rất nặng nề, rất có thể là đã bị thương ở bụng.

Trực giác người bác sĩ cho cô biết, Lục Thu Trà trên người bị thương không chỉ một chỗ.

Kiều Tích khoanh tay đi tới cạnh Diêu Lan Hạ, đôi giày cao gót mảnh khảnh bấm mạnh xuống sàn nhà, cô ta nhìn cô trên mặt đất nói:"Diêu Lan Hạ, cô không phải rất kiêu ngạo sao? Đứng lên đi! Hay là cô rất thích bạt tai? Đứng lên!"

Diêu Lan Hạ cười nhạt: "Kiều Tích, nếu như tôi đoán không sai, cô cũng chỉ làm bia đỡ đạn cho kẻ khác, nói đi, sau lưng cô là ai, để cho hắn trực tiếp tới đây gặp tôi.”

Kiều Tích cũng không phải là danh gia vọng tộc, thế lực đơn bạc, với bản lĩnh của cô ta không thể giám sát được cô, hơn nữa còn biết tối hôm qua cô không có ở thủ đô, người hiểu hành tung của cô như vậy, nhất định là người bên cạnh cô.

Sẽ là ai?

Kiều Tích lên tiếng chối, hướng người đàn ông bên cạnh hất cằm, hắn ta hiểu ý, đem Diêu Lan Hạ từ dưới đất xốc lên, cô còn chưa kịp đứng vững.

"Bốp!"

Kiều Tích hung hăng tát vào mặt cô một cái đau rát.

Diêu Lan Hạ đau đến hoa mắt, một dòng máu tanh tràn ngập miệng, tràn ra khóe môi.

"Lan Hạ! Lan Hạ cậu thế nào rồi? Kiều Tích, cô muốn làm gì thì cứ làm với tôi, cô dám đánh cô ấy, Lưu Nguyên Hào sẽ lột da cô"

"Hù dọa ai vậy Lục Thu Trà, các ngươi đừng hòng nghĩ đến việc ra ngoài, nơi này chính là nới chôn cất của các người.

Diêu Lan Hạ cười nhạt: "Kiều Tích, thân phận cô đã bại lộ, cũng không cần bịt mặt tôi nữa, đem thứ trên đầu tôi lấy xuống đi."

Kiều Tích bỉu môi một cái giác, bên cạnh một người đàn ông tháo xuống bịt mặt cô.

Ánh sáng đột nhiên ập đến có chút khó chịu, Diêu Lan Hạ hé mắt, thấy đồ đạc được trung bày trong nhà, nơi này là một ngôi biệt thự.

Lấy năng lực của Kiều Tích chắc chắn không thể có căn biệt thự như vậy.

Vừa quay đầu lại, cô liền thấy Lục Thu Trà... Lòng thiếu chút nữa nghẹt thở.

Bộ quần áo mùa hè mày trắng của Lục Thu Trà bị thấm đẫm máu, cả người toàn vết thương, không có chỗ nào không bị thương.

Những tên khốn nạn này, nhất định cô sẽ tìm cách trả lại những gì bọn chúng gây ra”

"Chết ở chỗ này, cũng không tệ lắm, sân rất lớn, tôi sẽ tìm một chỗ, đào hố đem các người chôn ở chung với nhau nhau."

Nhổ vào!

Diêu Lan Hạ liếc Kiều Tích, đi thẳng tới ghế sa lon trong phòng ngồi xuống: "Trước khi chết, cho tôi một ly nước uống, không quá đáng chứ?"

"Ha ha! Không hổ là Diêu Lan Hạ, rất có khí chất."

Kiều Tích ngồi trên ghế sa lon đối diện, vắt chéo chân: "Cô còn có một tiếng nữa, không chỉ cho cô nước uống, mà còn cho cô ăn no nữa, chết mà làm quỷ đói cũng không tốt lắm đâu."

Diêu Lan Hạ cười nhạt: "Cũng đúng, cám ơn trước!"

Lục Thu Trà vẫn chưa hiểu chuyện gì? Bạn cô điên rồi sao, đang nói gì vậy?

Diêu Lan Hạ ra hiệu cho người đàn ông áo đen bên cạnh "Đem bạn tôi đến đây nữa, tôi muốn được cùng uống trà với cô ấy.”

Lục Thu Trà được tháo mặt nạ ra, mặt cô dính đầy vết máu, sưng đến nỗi không nhìn ra hình dạng.

Lục Thu Trà bị tên đàn ông kéo lên ghế sa lon, cùng Diêu Lan Hạ ngồi chung một chỗ, hai người bốn mắt nhìn nhau, khích lệ lẫn nhau.

Kiều Tích bước dài đôi chân trong chiếc váy ngắn: "Một giờ sau, đưa bọn họ lên đường."

Lục Thu Trà run ngồi trên ghế sa lon: "Lan Hạ, chúng ta chịu chết như vậy sao?"

Cô cũng không biết, nhưng bây giờ có vẻ như sẽ không ai cứu được họ.

Lưu Nguyên Hào không biết chuyện, cảnh sát không biết chuyện, sau lưng Kiều Tích khẳng định còn có người giúp.

Tình hình của họ rõ ràng chỉ có thể chờ chết.

"Tớ sẽ không để cậu chết đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play