Một người, một xe, lên cầu vượt.

Xe dừng lại ở trên đường cao tốc, Diêu Lan Hạ xuống xe, dựa vào lan can nhìn ra thành phố từ xa, ánh đèn rực rỡ vừa bật lên, dòng xe cộ nườm nượp.

Những ngọn đèn sáng chói cảnh đêm, khoác lên toàn bộ thành phố thịnh vượng và phồn hoa.

Cô không biết lúc này nên khóc hay nên cười, trong lòng chua xót nghĩ đến cái chết đau đớn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu thật sự chết, những chuyện xảy ra xung quanh này sẽ không còn liên quan đến cô nữa, ngược lại, đây chính là một cách tốt để trốn tránh.

Lúc này điện thoại vang lên.

Là số của Lưu Nguyên Hào.

Nhìn điện thoại nhấp nháy cho đến khi tắt, cô không trả lời.

Biết rõ đây là niềm vui cuối cùng, nhưng sao cô có thể đứng lên hưởng thụ?

Nhưng tin nhắn trên màn hình điện thoại vẫn đập vào mắt cô.

Nhiều tạp chí, công ty mạng vừa bị phá sản trong vài giờ, đều liên quan đến việc tung tin tức của Diêu thị."

Lưu Nguyên Hào vừa trở về, những phương tiện truyền thông từng gây rối trước cửa nhà cô đều như biến mất vào hư không, không khó để hình dung được sự liên quan đó.

Cách làm việc của Lưu Nguyên Hào cô đã rõ từ lâu, không thể để một hạt bụi bay vào mắt.

Đương nhiên, cách làm của Lưu Nguyên Hào là giúp cô xả giận, nhưng Diêu Lan Hạ lại càng cảm thấy, sự bảo vệ của anh lúc này là không đúng lúc.

Diêu Lan Hạ lau nước mắt ở hai bên, cô không thể chìm đắm trong mê man nữa, đã đến lúc kết thúc rồi.

Gió đêm khiến nái tóc dài bị thổi, hình ảnh một cô gái đang đứng bên cạnh cầu, giữa dòng xe đi lại, nhìn thoáng qua thì tưởng đây là muốn tự tử.

Thực sự là cô nghĩ như vậy, nhưng Lưu Nguyên Hào lại gọi điện lần hai.

Lần này cậu Hào còn gọi liên tiếp, anh muốn làm nổ điện thoại của cô.

"Alo."

Cuối cùng đã nghe rồi, trong biệt thự, Lưu Nguyên Hào thở dài một hơi: “Sớm biết em bận rộn công việc ở bệnh viện nên không thể nghe nên anh mới gọi liên tiếp."

Cưng chiều như thế, ít nhiều cũng làm cho lòng người cảm thấy xao động, Diêu Lan Hạ cố kìm nén nước mắt, lạnh lùng nói: "Vừa mới hết bận xong, có chuyện gì không?"

Cậu Hào cảm thấy giọng nói không đúng lắm: “Về chưa? Anh ở nhà chờ em, cơm tối cũng chuẩn bị xong rồi."

Anh ở nhà chờ em, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi….

Diêu Lan Hạ lại không kìm được mà khóc.

"Em về ngay đây."

Sợ anh nghe thấy giọng đang khóc nức nở, cô vội tắt điện thoại, không cho anh cơ hội truy hỏi.

Cô thở một hơi dài, Diêu Lan Hạ trở lại xe.

Ngay đêm nay, mặc kệ anh đồng ý hay từ chối, đêm nay cô vẫn muốn kết thúc hoàn toàn cuộc hôn nhân này, cô không muốn Lưu Nguyên Hào biết bệnh tình của mình, càng không muốn sau này anh ấy lại mạo hiểm tính mạng của mình để bảo vệ cô.

Diêu Lan Hạ nắm chật tay lái, chạy nhanh đã về biệt thự.

"Cuối cùng em cũng về, có mệt không?" Lưu Nguyên Hào chủ động đến trước xe cô, cô vừa xuống thì người đàn ông này đã cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào tay anh.

Diêu Lan Hạ cố gắng né tránh, nhưng anh không đồng ý.

Hai người đứng ở trong sân biệt thự, Diêu Lan Hạ ngửa đầu nhìn anh: “Cậu Hào, có cần phải làm thế này không? Giữa chúng ta đâu cần diễn kịch kiểu này nữa."

Lưu Nguyên Hào khẽ nhíu mày, anh bị cô gái nhỏ nóng nảy này chọc cho cười: “Lan Hạ, nếu như em muốn Diêu thị, anh lập tức thay em mua về."

Diêu Lan Hạ quay đầu ra nhưng không nhìn anh, lạnh lùng nói: “Không cần, chuyện đã đến nước này, thể diện của nhà họ Diêu cũng bị ném đi rồi, bù đắp như này thì có ích gì"

Nói xong những câu này, Diêu Lan Hạ thành công tránh khỏi tay anh, từng bước gắng gượng đi vào phòng khách, đứng dưới ánh đèn chùm, bàn tay Diêu Lan Hạ siết chặt một cái, không được lui về phía sau, không được mềm lòng, không thể!

Trong lòng Lưu Nguyên Hào đầy nghi hoặc, bị tay cô hất văng ra, xem ra bây giờ cô rất giận, bây giờ trở về muốn tính sổ, được rồi, anh sẽ chịu đựng, dù sao là do anh không kịp ở cùng cô.

"Đói chưa, anh đã chuẩn bị bữa tối mà em thích trong nhà bếp rồi đấy, chúng ta cùng ăn cơm nào." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, y hệt một người chồng tận tâm chăm sóc.

"Lưu Nguyên Hào, chúng ta…"

"Bữa tối khá thanh đạm, đây là chè đậu đỏ hạt sen nấu năm tiếng, anh nghĩ em sẽ thích."

Anh cắt ngang lời cô… bởi vì cậu Hào cảm thấy gì đó, sắc mặt của Diêu Lan Hạ bây giờ gần như lúc hôn nhân của bọn họ lung lay.

Diêu Lan Hạ thất vọng đau khổ, tràn đầy đắng cay chua sót, màu mắt đỏ roi rói vì khóc nhiều, vành mắt sưng đỏ: “Lưu Nguyên Hào, tôi đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay…"

Chưa nói hết câu, đã bị một chiếc thìa đưa tới miệng, một thìa cháo có một hạt chà là đỏ nằm đó, hương mặt tuấn tú của anh đưa đến sát gần cô: “Không ăn sẽ nguội mất, để anh cho em ăn."

Tiếng nói của anh mềm như cháo, nuốt vào trong bụng, thành một làn sóng mềm mại, ấm áp, khiến trái tim lạnh ngắt của cô như gặp nước mà sống.

Diêu Lan Hạ quay ra: “Chúng ta ly…"

Cho ăn cháo cũng vô tác dụng, Nguyên Hào liền dứt khoát dùng môi của mình để khoá chặt miệng của cô lại, không để cho cô có cơ hội giãy giụa tí nào!

Cô nói một câu, anh liền chặn một câu, cuối cùng cô cũng không thể nói nên lời.

Những nụ hôn mạnh mẽ và trừng phạt ấy như muốn cuốn lấy môi và lưỡi của cô, làm cho đắm chìm trong đó.

Một lúc lâu, anh mới buông ra, con mắt ác ma màu đen hơi lạnh, lại có thêm ý cưỡng bức: “Sau này không được phép nhắc lại hai chữ đó, cứ nhắc lại một lần anh sẽ trừng phạt em một lần, anh nói là anh làm được."

Bàn tay trắng nõn của Diêu Lan Hạ nắm chặt lại: “Nguyên Hào, đừng có hành hạ tôi nữa, được không? Hãy buông tha cho tôi và cũng buông tha cho chính anh, tôi không muốn tiếp tục nữa."

Anh cúi ngay ngắn thẳng vai cô, giống như nhìn một cô gái nhỏ, hơi mềm dẻo: “Tại sao? Anh mới chỉ đi nước Mỹ một lần, tại sao lại thay đổi?"

Diêu Lan Hạ cười lạnh, cô lau nước mắt, cười một cách tuyệt tình: “Cậu Hào đúng là giỏi vô cùng, bởi vì anh đi Mỹ, tôi mất Diêu Thị, biến thành người phụ nữ kinh khủng nhất trong mắt truyền thông, trở thành trò cười cho nhà họ Lưu!"

Đúng là bởi vì thế sao?

Không giống phong cách của cô, Lưu Nguyên Hào không tin.

Lưu Nguyên Hào dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, cô liền né tránh.

"Đừng động vào tôi!"

Tôi là người bệnh AIDS! Anh biết chưa hả! Đừng chạm vào tôi nữa!

Lưu Nguyên Hào vẫn cố đạt mục đích, anh siết chặt vai cô: “Nhìn vào mắt anh, nhìn mắt anh đi, nói cho anh biết, tại sao lại ly hôn? Tại sao không muốn sống cùng anh?"

Diêu Lan Hạ không dám nhìn mắt anh, vẫn cúi đầu, nhưng lời nói làm người khác giận không chịu nổi: “Lưu Nguyên Hào, chúng ta không hợp nhau, tôi rất nghiêm túc, cũng rất tỉnh táo, tôi nói rồi đó, ly hôn đi."

Lại là cái đề tài chết tiệt này!

Chịu đựng mọi sự nóng nảy bằng cách nhẹ nhàng, cuối cùng Nguyên Hào đã không kìm được lửa giận nữa: “Lạch cạch" Chiếc thìa bạc rơi trên bát, bắn lên không ít cháo.

Anh tức giận đứng dậy, đi lại vài vòng, phẫn nộ, hậm hực vò tóc mình, sau đó nhìn lại người phụ nữ không có biểu cảm gì trên ghế sô pha: “Diêu Lan Hạ, sao em có thể cho là anh sẽ hồ đồ như em vậy, anh đã nói rồi, chuyện này không được nhắc lại."

Cô ngẩng đầu cười: “Sao thế, lại khiến cho Cậu Hào tức giận à, cho nên mới nói, cuối cùng thì người yêu tôi nhất chỉ có bản thân tôi, anh nói xem, tôi là kiểu người gì? Lúc cần thì kéo ra ngoài thể hiện thái độ, không cần thì đem bỏ xó, tôi là phụ nữ, không phải là thứ đồ vật."

Trong lòng cô muốn bày tỏ ý này với anh, lại càng khiến cho Nguyên Hào tức giận!

Anh chưa bao giờ nghi ngờ chỉ số thông minh của Diêu Lan Hạ, nhưng về mặt tình cảm thì tại sao cô lại không hiểu nổi?

"Thân phận của em đã được công khai, sau này là vợ danh ngôn chính thuận của Lưu Nguyên Hào, anh cũng không giấu thân phận của em nữa, còn nữa, đây là thư mời của bữa tiệc đêm mai, em đi cùng anh đi."

Ha ha! Đến lúc này đã rõ ràng rồi lại còn tiệc rượu sao?

Cô không còn sức để chế nhạo.

Thiệp màu đỏ rực, Diêu Lan Hạ cầm lên, mở ra: “Cậu Hào, bữa tiệc này thích hợp để chúng ta tham gia chứ?"

Là sinh nhật ba của Mai Khánh Vân, tâm tình của anh tốt đến mức nào lại bảo cô đi tham dự cùng chứ.

"Cậu Hào, trên thiệp mời này chỉ có tên anh, xem ra bọn họ không hy vọng tôi đêm theo đen đủi tới." Ngón tay cô vứt lại tấm thiệp, cả người bất lực đứng dậy.

Cô vừa rời đi được một bước, lúc đang sát vai Lưu Nguyên Hào, tay anh đã bắt trúng tay cô, di chuyển theo năm ngón tay, cùng mười ngón tay của cô đan chặt với nhau, cứ tư thế đó, nhìn cô, lại chắc chắn nói: “Đương nhiên tiệc phải mang theo bạn rồi, em là vợ của anh, không mang theo em còn mang theo ai?"

Diêu Lan Hạ ngẩng đầu, ánh sáng rực rỡ của đèn chùm chiếu vào ánh mắt đau xót của cô: “Vì thế nên anh muốn diễn kịch tiếp với tôi sao?

Tay anh càng nắm chặt: “Không phải."

Dừng một chút, anh quay người sang nhìn cô, con mắt của cô gái nhỏ sưng đỏ, anh không hỏi nguyên do nữa, có hỏi thì cô cũng không nói: “Anh sẽ để tất cả mọi người biết, em là người phụ nữ của anh, ngoại trừ anh, không ai dược phép đến gần, chứ nói gì là ngấp nghé."

Nói xong, anh buông lỏng tay cô để cô về phòng.

Người vừa đi, điện thoại Lưu Nguyên Hào vang lên.

Là mẹ gọi.

"Hào này, mai là sinh nhật ba cái Vân, chuyện của con với Vân sẽ chính thức được đề ra, Khánh Vân là con cưng của Mai Lãng Khôn, mẹ hy vọng con sẽ nói rõ lập trường của mình."

Lưu Nguyên Hào để một tay trong túi, nhìn qua hướng của Diêu Lan Hạ đã biến mất, lạnh lùng cười: “Con còn phải làm việc, lúc nào rồi mà lại cần để ý đến những thứ này? Mẹ muốn làm gì với Lan Hạ thì hãy rút lại đi, đừng ép con phải phản lại, sợ đến lúc đó, mẹ sẽ mất đi đứa con trai này."

Ngón tay Vũ Trúc Ngọc nắm chặt da ghế sô pha: “Hào, con…"

"Mẹ, hơn hai mươi năm rồi, mẹ đối với con như nào con đều hiểu rõ, chuyện con làm, mẹ nghĩ mẹ có cách để cản lại sao?"

Vũ Trúc Ngọc nhắm mắt lại, hiện ra những nếp nhăn ở khoé mắt: “Con sẽ hối hận, nếu như bây giờ không giữ lại cho mình một đường lui, sau này con sẽ hối hận!"

Hào à, con nhất định sẽ hối hận, mẹ không hy vọng con sẽ tới ngày đó.

Hối hận sao?

Hơn hai mươi năm nay, anh chỉ hối hận một chuyện, đó chính là lúc tuổi trẻ bồng bột, lại dùng cách cực đoan để làm tổn thương người anh yêu, cũng tự làm tổn thương bản thân.

Mai Khánh Vân muốn leo lên vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu sao?

Đêm nay anh sẽ nói cho cô ta biết, vị trí này chỉ có duy nhất một người, người khác đừng hòng xen vào.

Anh tắt điện thoại trước, sau đó gọi cho Quý Đống Minh.

"Chuyện bên kia là thế nào?"

"Ông chủ trở về, mọi thứ đều bình thường rồi, ngài yên tâm, ngày mai nhất định sẽ không có sai sót nào."

Anh rất thích từ không có sai sót này, anh không thể chịu bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì liên quan đến cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play