Buổi tối ở Thủ đô, đèn mới lên sáng rực, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Diêu Lan Hạ cởi áo blouse trắng, xách túi chuẩn bị tan làm về nhà, vừa định ra ngoài, Triệu Nhật Miên đã từ phía sau gọi cô: "Bác sĩ Diêu, cái anh chàng đẹp trai hôm nay có liên hệ lại với cô không?"
Triệu Nhật Miên là một bà tám cực kỳ thích hóng chuyện.
"Không có, anh ta chỉ là rảnh rỗi nên đi kiếm chuyện để làm thôi, đuổi đi là được." Diêu Lan Hạ lời ít ý nhiều nói, không có chau chuốt, cũng hoàn toàn không lộ ra sơ hở mình quen với Lưu Nguyên Huyên.
Triệu Nhật Miên chậc chậc vài tiếng: "Bác sĩ Diêu, tôi cảm thấy cô cái gì cũng tốt, IQ cao, mắt nhìn cũng cao, kỹ thuật tốt, năng lực mạnh, nhưng mà... Lúc đối mặt với đàn ông, vẫn cần một chút kỹ xảo."
Đọc truyện tại đây.
Tay phải của bác sĩ Triệu khum lại ra hiệu "một chút xíu", chuẩn bị phổ cập kinh nghiệm yêu đương là con số không của Diêu Lan Hạ.
"Đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối, như vậy mới có thể cho đàn ông thể hiện bản lĩnh, biểu hiện được năng lực bảo vệ phụ nữ, yếu đuối vừa đủ mới có thể kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông..." Hai người cùng vào thang máy, trong thang máy đã có mấy bác sĩ của khoa khác.
Triệu Nhật Miên hạ giọng: "Ví dụ như, cho dù việc tự mình làm được thì cô cũng phải giả vờ không giải quyết được."
Ánh mắt Diêu Lan Hạ chỉ nhìn thẳng về phía trước, cửa thang máy bằng thép giống như một chiếc gương, phản chiếu năm, sáu bóng người bên trong.
"Chuyện rõ ràng có thể làm lại nhờ đàn ông trợ giúp, hành vi lãng phí tài nguyên, làm chậm trễ tiến độ này thuộc vào loại IQ thấp.'
Mấy bác sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Nhật Miên ôm mặt bực tức: "Bác sĩ Diêu của tôi ơi, nếu cô vẫn còn đòi chia đôi rạch ròi với đàn ông thì đó gọi là EQ thấp."
Diêu Lan Hạ không quan trọng: "Mỗi người một tính cách, một phương thức làm việc khác nhau, cô bảo tôi giả yếu đuối, nhưng tôi không làm được."
Triệu Nhật Miên tức đến nỗi tay nắm thành quyền: "Cô Diêu Lan Hạ, tốt xấu gì cô cũng phải nghĩ đến chung thân đại sự của đời mình chứ? Chẳng lẽ cô tính độc thân suốt đời à?"
Diêu Lan Hạ nhớ lại mỗi một chuyện trong cuộc hôn nhân kéo dài ba năm của cô là Lưu Nguyên Hào, suy ra được kết luận chính là còn không bằng tự mình sống tốt, nếu như sau khi kết hôn lại không hạnh phúc thì cần gì phải liên lụy đến tự do?
"Độc thân cả đời có gì không tốt? Tôi có ý định này đấy." Ánh mắt Diêu Lan Hạ rất bình tĩnh, giọng điệu cũng vậy, trong lòng sau khi trải qua sóng gió ầm ầm mới có thể đạt được yên bình.
"Được được được, cô thắng, sau nếu mà anh chàng đẹp trai kia bị hù chạy thì cũng đừng tìm tôi khóc." Triệu Nhật Miên từ bỏ, Bác sĩ Diêu là Bác sĩ Diêu, dùng thế giới quan của người thường không giải quyết được.
Đến cửa bệnh viện, gió lạnh xâm nhập, Diêu Lan Hạ ôm cánh tay của mình, đầu gối đau nhói lại lần nữa xông lên, đau đến làm cho người ta không thiết sống nữa.
Vẫy tay ngăn một chiếc xe lại, Diêu Lan Hạ lập tức trở về phòng trọ của mình.
Lấy chìa khóa ra, cô chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện chìa khóa không tra vào được.
Dùng đèn pin điện thoại soi một chút, phát hiện lỗ khóa bị phá hỏng.
Diêu Lan Hạ cười lạnh, trò đùa ác cấp thấp!
Phá hỏng lỗ khóa chung cư cô thuê, đây là thị uy hay cảnh cáo? Là nhắc nhở hay là uy hiếp?
Cửa mở không ra, Diêu Lan Hạ gọi cho ban quản lý tài sản nói rõ tình huống, người của ban quản lý chạy tới, nhìn thấy tình trạng này thì vội nhận lỗi, cười xòa: "Thưa cô, chúng tôi sẽ mau chóng xử lý, nhưng phải đổi khóa, cô cần cung cấp chứng cứ liên quan, ví dụ như giấy tờ bất động sản, hoặc là thẻ căn cước."
Hôm nay lúc ra cửa, Diêu Lan Hạ chỉ cung cấp một cái túi xách tay, bên trong để điện thoại và một thỏi son, ví tiền còn không cầm chứ đừng nói là giấy tờ tùy thân.
"Không có. Tôi thực sự là ở chỗ này, anh có thể kiểm tra."
Người của ban quản lý khó xử nói xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, chúng tôi có quy định, chỉ có đưa chứng minh thân phận ra thì chúng tôi mới có thể mở khóa cho cô."
Diêu Lan Hạ cười khẩy: "Tôi ở đây ba năm rồi, căn phòng này là tôi mua, anh không biết tôi?"
Người kia vặn lấy cơ bắp, Diêu Lan Hạ bị tức đến nội thương.
"Tôi không có thẻ căn cước, đều ở trong rồi, anh giúp tôi mở cửa, tôi đưa cho anh."
Đáng chết, thế mà lại lâm vào cái cảnh bế tắc thế này.
Sau khi trải qua tranh chấp, ban quản lý tài sản nói: "Thẻ căn cước của chồng cô cũng được, cô gọi điện thoại bảo anh ấy về đi."
Lửa giận xông lên đầu nhưng Diêu Lan Hạ vẫn phải bình tĩnh nói: "Không cần, muốn chứng minh tôi là chủ nhân của căn phòng này không khó, chỉ cần xem camera giám sát tôi ra vào là được."
Phòng này là thuê, có thể trực tiếp nói thuê được, quản lý tài sản sẽ càng mạnh mẽ từ chối cô.
"Như vậy... cũng có thể."
Diêu Lan Hạ yêu cầu điều tra camera giám sát, mục đích không phải chỉ đơn giản là mở khóa, cô nhất định phải biết, kẻ cố ý đâm sau lưng mình là ai.
Quả nhiên, tối qua sau khi cô rời đi, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ bóng chày lén lúc lên lầu, loay hoay trước cửa phòng cô một hồi, sau đó kéo thấp vành nón rời đi.
Không nhìn thấy được mặt.
Đôi bàn tay trắng nõn của Diêu Lan Hạ nắm chặt lại: "Tôi yêu cầu điều tra giám sát bên ngoài, đây là cố ý phá hỏng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của hộ gia đình, nếu như không xử lý thích đáng, tôi sẽ tố cáo với ban ngành liên quan.
Bảo vệ nghe đến kiện tụng thì chân bị dọa sợ run rẩy, vội vàng nói: "Cô Sở, cô chờ một lát, tôi sẽ lập tức điều tra giám sát.
Từ cửa đơn vị đến lối đi bộ, đi theo giám sát đến ngoài cửa khu chung cư, con mắt của Diêu Lan Hạ híp lại.
Là cô ta!
Ferrari màu vàng nhẹ nhàng khởi động, biển số xe không thể quen thuộc hơn, một bóng người còn chợt lóe lên trong cửa sổ xe, quen thuộc đến không thể quen hơn!
Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào xe, lại nhìn gương mặt trắng nhợt của Diêu Lan Hạ, không ai dám lên tiếng.
"Trích video giám sát cho tôi."
"Việc này... chỉ sợ không phù hợp?"
"Sự an toàn của chủ sở hữu bị uy hiếp, cho dù là thực hiện các biện pháp pháp lý hay giải quyết riêng, các người đều có trách nhiệm trợ giúp vô điều kiện, nếu như không rõ về điều lệ này, mời lên mạng tra thêm, tôi không có thời gian giải thích với các người tường tận từng vấn đề, bây giờ trích video cho tôi."
Mấy tên bảo vệ và quản lý tài sản nhìn nhau, nhất thời tất cả mọi người đều không có chủ ý.
Diêu Lan Hạ tiếp tục nói: "Nếu như vì đệ trình chứng cứ trễ dẫn đến việc tình tiết vụ án chuyển biến xấu, mang lại tổn thất lớn, những nhân viên ban ngành liên quan sẽ phải chịu trách nhiệm."
"Được được được, bây giờ sẽ đưa cho cô ngay."
Lấy được video, Diêu Lan Hạ nhét vào túi xách, sau đó nói: "Tôi hi vọng sáng mai, trước tám giờ, cửa của tôi có thể mở khóa bình thường."
"Cô yên tâm, cô yên tâm."
Nói xong, Diêu Lan Hạ rời đi trước ánh mắt kinh dị của mấy người đàn ông.
Vừa ra khỏi cửa, gió rét lại ùa tới, trong lòng cô đón nhận từng đợt gió lạnh buốt. Diêu Yến Anh, quả nhiên cô không muốn cho tôi được sống một ngày tốt lành.
Nếu cô đã không có ý định cho tôi sống tốt, vậy thì chúng ta, ai cũng đừng nghĩ đến việc dễ chịu.
Cầm chặt đĩa CD chứa video trong túi sách, Diêu Lan Hạ cố nén đau đớn trên đầu gối, đi ra khỏi cửa khu chung cư.
"Chị dâu!"
Diêu Lan Hạ chuẩn bị bắt xe thì một chiếc xe Benz màu trắng dừng cạnh người cô, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra gương mặt của Lưu Nguyên Huyên.
Ánh đèn đường màu cam chiếu lên mặt Lưu Nguyên Huyên, giấu đi ba phần tình trẻ con của anh, không còn dáng vẻ công tử bột làm cho người ta thấy chán ghét như ban ngày, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Diêu Lan Hạ khoanh tay, kiêu ngạo nói: "Có việc gì?"
Lưu Nguyên Huyên không xuống xe, trực tiếp đẩy cửa xe ở vị trí ghế cạnh tài xế: "Không có việc gì thì không thể tìm chị à? Sao chị dâu không cho tí mặt mũi thế?"
Không đúng, đột nhiên Diêu Lan Hạ ý thức được, Lưu Nguyên Huyên biết quá nhiều việc, anh ta không có khả năng vô tình đi qua đây, nhất định là điều tra được chỗ ở của cô, nên mới không đến biệt thự là trực tiếp tìm được nơi này.
Lưu Nguyên Huyên đang âm thầm điều tra cô!
Phát hiện này khiến cho Diêu Lan Hạ cực kỳ khó chịu.
"Muốn mặt mũi, cậu hai Lưu phải đổi người thôi, chỗ tôi à, không có." Diêu Lan Hạ chỉ một lòng muốn vạch mặt Diêu Yến Anh, nào có thời gian để ý tới cái cậu ấm này.
Lưu Nguyên Huyên lại không bỏ cuộc, không quan tâm cười cười: "Được, không cần mặt mũi cũng được, lên xe trước, tôi dẫn chị tới một nơi."
Diêu Lan Hạ mỉm cười: "Đêm hôm khuya khoắt ngồi xe của cậu em chồng đây, chỉ sợ không thích hợp."
Lưu Nguyên Huyên nhún vai: "Là không thích hợp hay là chị không dám?" Ánh mắt khiêu khích kia có chừng mực vừa phải.
Diêu Lan Hạ không khỏi cười mỉa mai lần nữa: "Cậu em chồng đây muốn tìm kích thích, nhưng tìm nhầm người rồi, tôi còn có việc, không tiếp."
Diêu Lan Hạ nói xong liền nhấc chân rời đi, mẹ nó, đầu gối đau đến nghiêm trọng hơn rồi, mỗi lần cất bước đều cảm thấy như xương cốt muốn nát ra vậy!
Lưu Nguyên Huyên mở cửa xe, không nhanh không chậm đi Thu Trà với Diêu Lan Hạ: "Chị dâu, chỗ mà tối nay phải đi, tôi cam đoan chị sẽ không hối hận, tin tôi đi."
Diêu Lan Hạ khoanh tay, vì lạnh, cũng vì muốn tăng thêm khí thế, cô là chị dâu của anh ta, chỉ sợ đứa nhỏ này còn chưa hiểu logic quan hệ bên trong.
"Lưu Nguyên Huyên, cậu nghe đây, tôi là vợ của anh trai cậu, cậu phải giữ khoảng cách với tôi, hiểu không?"
Lưu Nguyên Huyên chẳng quan tâm, bĩu môi: "Chị là ai thì có quan hệ gì với tôi!"
"Ha!"
"Không phải vì chị là người phụ nữ của ai mới thành phụ nữ, đầu tiên, chị chính là một người phụ nữ độc lập."
Tên nhóc xấu xa này nói chuyện còn kiểu cách.
Diêu Lan Hạ híp mặt lại: "Đi đâu?"
Lưu Nguyên Huyên đắc ý nhướn mày: "Lên xe thì biết."
Đèn neon lấp lóe, ánh đèn rực rỡ, nơi này là con phố giải trí phồn hoa nhất ở thủ đô.
Chỗ ăn chơi kéo dài một con đường, toàn bộ thuộc về nhà họ Lưu.
Nơi này là trung tâm giải trí của nhà họ Lưu, bởi vì quy mô khổng lồ, được người ta xưng là mười dặm phố phường.
Tài lực, quyền uy ở chỗ này được biểu hiện hoàn toàn rõ ràng.
Nhưng Diêu Lan Hạ lại không ngờ tới, Lưu Nguyên Huyên lại đưa cô đến nơi này.
Môi mỏng của Lưu Nguyên Huyên có chút giương lên: "Chị dâu, chúng ta cùng vào thôi."
Diêu Lan Hạ mặc một bộ quần áo bình thường, không hợp với những cô gái xinh đẹp tiệc tùng phòng hoa bên trong, bởi vậy đưa tới không ít ánh mắt khinh bỉ, châm chọc, không chào đón.
Cô không thèm đếm xỉa tới.
Coi thường cô?
Cô là nữ chủ nhân của thập lý thịnh thế, phồn hoa mỹ cảnh đấy!
Tòa nhà chính của trung tâm giải trí màu trắng, cao tới mười mấy tầng, ánh đèn neon bên ngoài như thác nước chảy trôi, bên trong cửa thủy tinh xoay tròn là dãy đèn chùm pha lê từ Italy tô điểm sán lạn như ban ngày.
Diêu Lan Hạ đừng dưới đèn trùm thủy tinh, ánh sáng lung linh từ tường pha lê bốn phía chiết xạ ra hàng vạn tia sáng, chiếu lên cơ thể.
Trong sảnh lớn bốn trăm mét vuông, đan xen vào nhau, nhảy múa xinh đẹp.
Ánh mắt của Diêu Lan Hạ đột nhiên dừng lại.
Trong đám người nhón nhào, dáng vẻ cao lớn của Lưu Nguyên Hào như hạc giữa bầy gà, vest đen, áo sơ mi mở cổ trắng tinh, có cởi vài khuy áo lộ ra làn da khỏe mạnh, anh chỉ cầm ly rượu đỏ, đang tiếp đám người lấy lòng.
Một người phụ nữ gần như nằm hoàn toàn vào trong ngực anh, giống như yêu quái không xương, xụi lơ thành một bãi bùn nhão.
Ồ!
Dáng vẻ lung linh thướt tha, trang điểm xinh đẹp, giống như gái lầu xanh ngoài miệng từ chối nhưng lại mang vẻ mời chào kia, chính là Mai Khánh Vân!
Đêm nay, đúng là náo nhiệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT