"Cái này..." Cố Diên Sâm ở đầu dây bên kia ngập ngừng.

Lưu Nguyên Hào cảm thấy thần kinh chậm rãi thu về một hướng, anh muốn biết đáp án, nhưng lại sợ một khi biết đáp án, sẽ lại phải chịu đựng đau khổ và hành hạ.

"Sao vậy?"

Cố Diên Sâm nói: “Chuyện này, e rằng cô ấy thậm chí còn không biết, bởi vì người đó không để lại bất kỳ thông tin nào, không thể điều tra được gì nữa”.

"Sao có thể không điều tra được gì? Một người còn sống sờ sờ ít ra cũng sẽ để lại manh mối."

"Thật sự không thể tìm ra được. Tôi đã thử các cách khác nhau, đều không tìm được. Nhưng mà cậu chủ Lưu à, vấn đề mấu chốt bây giờ không phải người đó là ai? Điều cậu nên quan tâm hơn là vợ mình thực sự không phải người bình thường, tôi bảo sao cậu lại cưới cô ấy, hóa ra là vì điều này! "

Lưu Nguyên Hào cau mày, anh không hề hay biết.

Anh chưa bao giờ điều tra chuyện của Diêu Lan Hạ, cô kể bao nhiêu thì anh biết bấy nhiêu.

Ban đầu anh hy vọng rằng mình có thể tìm hiểu mọi thứ về vợ khi nghe cô kể, sau đó, khi những chuyện đó xảy ra, Lưu Nguyên Hào không bao giờ muốn nghe bất cứ điều gì về cô nữa.

"Còn xảy ra chuyện gì nữa?"

Cố Diên Sâm sờ vào sống mũi: “Thắng thắn mà nói, mất bao nhiêu thời gian mới điều tra ra thông tin chẳng có ích gì này. Tôi hơi hoài nghi bản thân mình"

Lưu Nguyên Hào xoay người nhìn về phía cuối hành lang: “Có lẽ là, có lẽ là..."

Cô ấy thực sự quá giỏi giả vờ, xóa sạch hoàn toàn quá khứ của mình, người khác muốn điều tra cũng không được.

"Có lẽ gì cơ?"

"Không phải có lẽ, đúng là IQ của cậu đã suy giảm rồi"

"Chết tiệt! Nói câu dễ nghe thì chết sao?"

"Tôi không phải thầy bói, sẽ không nói những gì cậu muốn nghe."

Xời!

"Có một phát hiện nữa có thể cậu sẽ có hứng thú, vợ cậu đã từng thích một người lúc học đại học, nhưng sau đó người đó rời khỏi Mỹ và mối tình yêu thầm này kết thúc tại đó."

Cái gì chứ, anh không hứng thú!

"Tôi không muốn đợi thêm nữa."

Không biết vì sao, anh lại nói câu như vậy.

Cố Diên Sâm sững sờ: “Cậu định làm gì?"

"Tỏ tình với cô ấy."

Cố Diên Sâm: "... Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tỏ tình?! Với Diêu Lan Hạ?"

"Từ nay đừng gọi cả tên và họ cô ấy."

Cố Diên Sâm: "..."

Anh đã quyết định, không muốn che giấu nữa, mặc kệ trong lòng cô nghĩ gì, anh vẫn muốn tỏ tình!

Anh yêu cô!

Ngày hôm sau, Diêu Lan Hạ thức dậy đi tới bên cửa sổ duỗi lưng, không ngờ lại phát hiện cây dành dành đang nở hoa?

Cây dành dành trắng sáng và tinh khiết.

Không đúng, mấy ngày trước, cô chắc chắn rằng không có cây nào ở đây tại sao đột nhiên lớn như vậy?

Cô rướn thân người trên ra ngoài để ngửi hương hoa, mùi hương nhàn nhạt tao nhã thật là thơm.

Tại bàn ăn sáng, ba người đều không nói gì.

Lưu Nguyên Hào gắp một miếng bông cải xanh trong đĩa cho Diêu Lan Hạ.

Cô sững sờ, Mai Khánh Vân cũng ngơ ra.

"Cảm ơn."

"Đưa tôi ly sữa."

Ly sữa ở giữa hai người, anh lại không tự mình lấy? Cứ bắt cô ấy phục vụ?

Được thôi.

Đưa ly sữa cho anh, Lưu Nguyên Hào cầm lấy cái ly nhưng không buông tay ra, bởi vì bàn tay to của anh đang che lấy tay Diêu Lan Hạ, lan tỏa nhiệt độ trong giây phút ngắn ngủi, có gì đó mờ ám.

Mai Khánh Vân cười trìu mến: “Anh Hào, món anh thích này, ăn nhiều một chút."

Cô ta gắp cho anh một miếng rau xanh và mỉm cười vành mắt cong cong.

"Hôm nay tăng ca không?"

Anh nhấp một ngụm sữa và giả vờ nói bâng quơ.

Diêu Lan Hạ cảm thấy được hôm nay anh có gì đó là lạ: “Chắc không tăng ca, có chuyện gì sao?"

Anh không nói gì nữa, không tăng ca cũng tốt.

Diêu Lan Hạ đi làm, điện thoại reo sau khi kiểm tra phòng.

“Diêu Lan Hạ, buổi trưa cớ thời gian ra ngoài một lát, tôi muốn gặp cô."

Đó là Vũ Trúc Ngọc!

Thật đau đầu.

"Vâng thưa mẹ."

Buổi trưa gặp mặt...Diêu Lan Hạ lo lắng cả buổi sáng, Vũ Trúc Ngọc tìm cô làm gì? Mắng chửi? Khiêu khích?

Mười hai giờ, Diêu Lan Hạ tan làm, thay quần áo, đi gặp Vũ Trúc Ngọc ở nơi đã hẹn.

Trong nhà hàng, Vũ Trúc Ngọc mặc một bộ sườn xám ôm người quý phái mà tao nhã, nhìn từ xa đã cảm thấy thân phận không tầm thường.

"Ngồi xuống."

Bà ta rất lạnh lùng, rất dứt khoát, dường như đã mất kiên nhẫn với cô.

Diêu Lan Hạ gật đầu, đi tới kéo ghế ngồi xuống: “Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?"

Vũ Trúc Ngọc đặt tách cà phê xuống, mở túi xách Hermes, lấy ra một thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn từ trong đó, đẩy tới trước mặt cô.

"Đây là gì ạ?"

Vũ Trúc Ngọc cười lạnh lùng cao quý như người làm từ thiện: “Đây là mục đích cô gả vào nhà họ Lưu. Tất nhiên, so với tham vọng của cô nhường này có thể vẫn thua xa, nhưng tốt hơn là cô nên thức thời, cầm lấy số tiền này mà cút khỏi nhà tôi, tôi sẽ không đồng ý cô và Lưu Nguyên Hào ở bên nhau, đừng mơ tưởng bước chân vào cửa nhà họ Lưu!"

Không có bất ngờ gì quá khủng khiếp, ngược lại những lời nói này đã nằm trong dự liệu của cô, nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đối với thẻ vàng VIP của một ngân hàng nào đó, số tiền tối thiểu trong thẻ là 150 tỉ, nên trong này ít nhất phải mấy trăm tỉ, quả là một con số khủng lồ đối với một bác sĩ nhỏ bé.

"Mẹ muốn dùng số tiền này để ép con ly hôn với Nguyên Hào?"

"Cô rất thông minh, đúng vậy, tôi không muốn đợi thêm nữa. Tôi sẽ cho cô thời gian một tuần để hoàn tất thủ tục ly hôn với Hào. Nó không chịu ly hôn, vì sao thì tôi không biết, nhưng nói cho cô rõ, giữa tôi và cô nó chỉ có thể chọn một! Cô muốn nó từ nay về sau không có mẹ, thì có thể bám víu vào nó, nếu không thì cứ đợi tin tức Nguyên Hào trở mặt thành kẻ thù với mẹ đẻ được tung ra đi! "

Vũ Trúc Ngọc làm việc gì cũng đâu vào đấy, không bao giờ dây dưa, hơn nữa tàn ác ghê gớm, muốn gì đều sẽ đạt được.

Một tuần...

Là tối hậu thư mà bà ta đưa cho cô!

Muốn ép cô ly hôn thì ít nhất cũng phải có lý do.

“Tại sao mẹ nhất định bắt chúng con phải ly hôn?” Diêu Lan Hạ nhìn Vũ Trúc Ngọc đầy kiên định, bà ta rất ít khi tự mình xen vào quan hệ giữa hai người, nhưng hôm nay lại ra tay tàn nhẫn!

"Lý do? Rất đơn giản, Hào không hề thích cô, tôi cũng vậy, còn nữa, xuất thân của cô không thể xứng với nó. Nhà họ Diêu lung lanh trong gió, chuẩn bị phá sản bất cứ lúc nào, dựa vào đâu mà thành thông gia với nhà tôi"

Từng lời bà ta nói như dao cứa vào tim!

"Còn nữa, con dâu được nhà họ Lưu chọn là Khánh Vân. Chúng nó đã quen biết nhau vài năm trước. Sự xuất hiện của cô khiến mọi thứ rối tung lên, cô chính là kẻt thứ ba! Bây giờ cô nên rút lui, để người xứng đáng có được hạnh phúc, đừng làm phiền chúng nữa!”

Tim trong chốc lát như chìm xuống đáy vực sâu!

Hóa ra cô không hề xứng với nhà họ Lưu nào?

Hóa ra chính cô là người đã phá rối hạnh phúc của họ!

Hóa ra cô nên rút lui để vun đắp cho hạnh phúc của họ.

Diêu Lan Hạ khóe mắt vừa đau đến khó chịu, kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra, mỉm cười: “Con sẽ không gây khó dễ cho anh ấy, con sẽ ly hôn."

"Rất tốt."

Người phụ nữ cao quý đối diện đang định rời đi, Diêu Lan Hạ đứng dậy đưa thẻ ngân hàng cho bà ta: “Con sẽ ly hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận số tiền này, mẹ cầm lấy đi."

Vũ Trúc Ngọc cười nhạo: “Cô vẫn mong nhận được tiền bồi thường từ con trai tôi khi ly hôn?"

Diêu Lan Hạ đau thắt ngực: “Con ở bên anh ấy không phải vì tiền, con yêu anh ấy."

"Bớt bớt lại đi! Biết thức thời thì cầm lấy. Đôi bên đều yên tâm."

Cầm lấy tiền, cô sẽ chẳng còn đường lui, cũng không cần lo lắng nữa.

Vì vậy, Diêu Lan Hạ cầm tấm thẻ trong tay, không trả lại nữa.

Diêu Lan Hạ bước ra khỏi quán cà phê, nước mắt còn chưa kịp lau, nhìn thấy đó là số của Lưu Nguyên Hào, đau lòng suýt chút nữa ngã xuống đường.

"A lô."

"Buổi tối tan làm gặp nhau một lát."

"Có chuyện gì sao?"

"Phải có chuyện mới được tìm cô sao?"

Cô im lặng: “Được."

Vũ Trúc Ngọc vừa ép cô ly hôn, Lưu Nguyên Hào đãgọi điện thoại đến, hôm nay không trốn đi đâu được sao?

Bình tĩnh lại, Diêu Lan Hạ cũng không để lộ sự hoảng sợ trước mặt anh, nhàn nhạt đáp: "Ở đâu?"

“Nhà hàng Piaget thì sao?” Lưu Nguyên Hào nhớ tới Diêu Lan Hạ rất thích ăn bít tết, ở đó làm ngon nhất.

"Không cần đâu, đến căn hộ của tôi là được, địa chỉ anh biết rồi."

Lưu Nguyên Hào rất kinh ngạc, cô chủ động mời anh về nhà, lẽ nào cũng muốn bắt tay làm hòa sao?

Tòa nhà làm việc tập đoàn Quốc tế MBK, Văn phòng tổng giám đốc.

Ngay khi cổ tay Lưu Nguyên Hào buông lỏng, điện thoại di động trượt xuống bàn, có thể nhìn ra tâm trạng vui vẻ của chủ nhân lúc này.

Anh muốn níu kéo tình cảm này, cô lại duỗi một cành ô liu ra, trong lòng ấm áp, Lưu Nguyên Hào bất giác mỉm cười.

Quý Đông Minh bước vào văn phòng tổng giám đốc và nhìn thấy bóng lưng anh đang đứng đối diện với cửa sổ: “Thưa sếp, anh tìm tôi sao?"

Ngón tay của Lưu Nguyên Hào nhẹ nhàng gõ vào góc bàn: “Hủy bỏ hết lịch trình tối hôm nay, tôi muốn đi tới nơi này."

Quý Đông Minh lập tức hỏi: “Tối nay anh có việc bận sao?"

"Ừ."

Quý Đông Minh mơ hồ mất ba giây, sếp lại có việc bận? Anh ta không thấy lịch trình có liên quan nào được bố trí mà. Lẽ nào anh ta đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng?

"Dạ vâng, sếp có cần chuẩn bị gì không ạ?"

“Anh đến studio của Kerry nhờ cô ấy chọn một món quà phù hợp để tặng cho phụ nữ.” Lưu Nguyên Hào nhẹ nhàng nói.

Quý Đông Minh vẫn bàng hoàng ngơ ngác, quà? Sếp muốn tặng quà cho người phụ nữ nào? Không phải là Mai Vân Khánh chứ? Theo sếp lâu như vậy, chưa bao giờ thấyanh chọn quà cho cô ta, bình thường muốn gì thì tự đi lấy.

Ngẫm nghĩ một hồi, xem ra sếp cũng chẳng coi Mai Vân Khánh ra gì, là cô ta tự mình bám dính không buông.

“Vâng thưa sếp, tôi sẽ đến chỗ Kerry trước, sau đó sẽ về đón anh.” Quý Đông Minh đoán rằng món quà này là tổng giám đốc tặng cho bác sĩ Diêu.

Trong lòng trào dâng một niềm vui nho nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play