Cơ thể cháy đen của Trần Lục hiện ra một bóng dáng nhỏ màu trắng, đó là Bạch Linh.
Nó hiện tại đã mọc ra thêm hai cái sừng nhỏ trên đầu.
"Ấy chà, ta đã trở nên oai phong hơn trước rồi."
Bạch Linh thấy cơ thể thay đổi liền cao ngạo nói.
Nó nhìn sang Trần Lục chỉ còn là một cơ thể cháy khét liền thở dài nói:
"Ta có vẻ như đã dẫn động lôi điện hơi quá tay, ngươi nếu không chết thì tạo hóa sẽ vô cùng cao."
Một đoàn lục quang từ trong cơ thể Trần Lục bay ra ở giữa ngực hắn, Bạch Linh cũng là bất ngờ nhìn đoàn lục quang kia.
Huyết Tử Lôi Kỳ của Trần Lục cũng từ đan điền phóng thẳng ra, nó lao ra rít gào rồi hóa thành một đầu mãng xà ba mươi trượng bay lên không.
Nó dẫn động toàn bộ lôi điện trong không gian này hội tụ về mình, khi lôi điện tích tụ ngập trời thì mãng xà dẫn động nó đánh vào lục quang.
Lục quang như vật trung gian hấp thu huyết lôi chuyển hóa thành những hạt năng lượng nhỏ màu lục thẩm thấu vào cơ thể Trần Lục.
"Là thứ gì? Thứ gì đây?"
Bạch Linh nhảy qua nhảy lại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn lục quang kia.
Huyết Tử Lôi Xà Kỳ trở lại hình dáng ban đầu cắm trên mặt đất, lục quang cũng mờ dần rồi tiêu tán.
Trần Lục khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng hắn vẫn còn trong hôn mê sâu.
"Dù gì cũng là ta đã gián tiếp làm hắn ra nông nổi này, bù lại cho hắn một bộ thân pháp vậy."
Bạch Linh nhảy thành vòng tròn như là tạo ra một cái trận pháp, từng cái ký tự huyền ảo hiện ra sau đó dung nhập vào mi tâm của Trần Lục.
Bạch Linh làm xong nghi thức đã mệt mỏi ngủ bên cạnh Trần Lục.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu thì Trần Lục tỉnh dậy, hắn đã có chút khác biệt so với lần trước.
Toàn thân có lôi điện chập chờn vô cùng yêu dị, con mắt trái của hắn đã hóa thành mắt rắn, Trần Lục cảm nhận được thị giác của mắt bên trái giảm mạnh, hắn không hiểu vì sao lại như thế.
Một đoàn ký ức không phải của hắn đột nhiên ập tới, vô số hình ảnh được gieo vào trong đầu Trần Lục, làm cho đầu của hắn muốn nổ tung thành thịt vụn.
"Đây là cái gì?"
Trần Lục ôm đầu vô cùng thống khổ khẽ nói.
"Xà Man Thể là cái gì?"
Trần Lục khó hiểu với những ký ức đang như vỡ đê ập vào đầu hắn.
Từng hình ảnh của một bóng người uốn lượn linh hoạt nhẹ tựa lông hồng, hắn nhanh đến mức có thể né được cả mưa tên, đại pháo, thuật pháp và cả kiếm man.
Người đó đôi khi là như một tấm vải uốn lượn lại chớp mắt như một đầu mãng xà có tốc độ cực cao luồn lách.
Hình ảnh cuối cùng là một con đại mãng xà gào thét xông vào biển người, hoặc có thể nói là trăm vạn đại quân tu sĩ.
"Xà Man Thể là đây sao? Vì sao thân pháp này lại trong cơ thể mình?"
Trần Lục ngơ ngác suy nghĩ đủ cách nhưng không biết vì sao mình có được nó.
Xà Man Thể Ngũ Thức
Nhất Huyền Ảnh Man Xà
Nhị Độc Sát Chư Thần.
Tam Nhân Xà Hóa Hình.
Tứ Thần Xà Đại Sát.
Ngũ Thần Xà Hóa Long.
Trần Lục nhớ đến năm chiêu thức mà ký ức này mang lại, vô cùng khó hiểu.
Hắn không nghĩ nữa mà trực tiếp ngồi xuống cảm ngộ Xà Man Thể trong đầu.
Trần Lục không biết xung quanh hắn đã xảy ra biến đổi cực lớn, một hư ảnh mãng xà quấn quanh người hắn.
Lôi điện từ huyết lôi kỳ bắn tới không phải tấn công mà là bị hắn hấp thu trong lúc cảm ngộ.
Cổ của Trần Lục bắt đầu hiện ra vảy rắn, hắn cũng bắt đầu mờ ảo hóa thành một tấm vải đỏ bay lượn khắp trời.
"Đây là Huyền Anh Man Xà sao?"
Trần Lục bay lượn trên không cảm thấy vô cùng kích động.
"Quả nhiên bất phàm, tốc độ này có thể so với một Nhất Kỳ thượng giai đấy chứ."
Hắn thích thú bay lượn thêm vài vòng mới đáp xuống đất.
Trần Lục thu lại kích động trong lòng, hắn nhìn huyết lôi kỳ hai tay ngưng tụ Hủy Thiên Lôi và Diệt Địa Lôi.
Giờ đây chiêu thức của hắn vừa ra đã tạo ra động đất dữ dội, một sức mạnh hủy diệt vô tận đánh tới huyết lôi kỳ.
"Rầm!"
Màn lôi của huyết kỳ suy yếu khôi phục chậm chạp, Trần Lục xoay người rút ra Tuyết Kiếm tràn đầy vết nứt chém tới.
Tuyết Kiếm được bao phủ một lớp phong hệ, màn lôi điện giờ phút này đã đến giới hạn trực tiếp tiêu tán, Tuyết Kiếm chém huyết lôi kỳ làm hai.
Rơi xuống mặt đất, một tiếng rít đau đớn của huyết xà vang lên, một luồng cuồng phong mang theo tiếng rít thổi lui Trần Lục.
Hắn đi theo cuồng phong có mang tiếng rít của huyết xà, Trần Lục thấy Huyết Hổ đã khôi phục đang nằm nghĩ ngơi thì đã chọc nó dậy.
Huyết Hổ bị phá giấc ngủ điên cuồng đuổi theo Trần Lục, tới khi cả hai cứ chạy tới khi thấy ánh sáng kì lạ.
Trần Lục dùng Tuyết Kiếm vung thẳng tới ánh sáng kì lạ đó.
"Roẹt!"
Một tiếng xé thịt vang lên, hắn đã mổ bụng con huyết xà bay ra.
Trần Lục nằm dài trên đất thở dài, nhưng mà một bóng dáng to lớn đè lên người hắn.
"Nè! Con mèo to xác, mau xuống khỏi người ta."
Trần Lục bị Huyết Hổ đè muốn bẹp dí liền lớn giọng quát.
Huyết Hổ đứng dậy duỗi người rồi liên tục dẫm lên thân của Trần Lục rồi mới rời đi, nó như là trả thù Trần Lục vì đã phá rối giấc ngủ của nó.
Hắn cũng chỉ nằm dưới đất một lúc lâu thì đứng dậy kéo đuôi của huyết xà, Trần Lục cũng không biết mình đã ở đâu trong khu rừng.
Hắn chỉ theo cảm tính mà bước đi, khi Trần Lục tới con suối thì hắn ngồi xổm xuống rửa mặt.
Khi nhìn vào nước thì hắn thấy cổ mình mọc đầy vảy rắn, mà con mắt trái cũng là hẹp dài như rắn.
Trần Lục hốt hoảng té xuống đất, hắn nhanh chóng cởi áo quấn lấy đầu và cổ của mình, chỉ để lộ ra phần mắt phải còn bình thường.
Bạch Linh đang ngủ thì bị hành động cởi áo của Trần Lục hất nó ra ngoài.
"Thằng khốn, lão tử ngươi đang ngủ đó, biết không hả."
Bạch Linh tức giận nhìn Trần Lục, ngay khi nó thấy Trần Lục quấn áo quanh đầu thì lăn ra cười.
"Cười cái gì đấy, có tin ta đem ngươi đi làm thịt hươu nướng không."
Trần Lục là khó chịu với Bạch Linh liền quát lớn.
"Bây giờ thấy bộ dạng mình xấu xí, không còn là thiếu niên đẹp trai nữa, nên dùng áo che mặt sao, ha ha ha."