Vài tiếng súng đùng đoàng vang lên khiến Tô Kim Thư vốn mơ mơ màng màng lập tức bừng tỉnh.
“Đó là tiếng súng!”
Sắc mặt cô bỗng trở nên trảng bệnh, nằm lấy quần áo Lệ Hữu Tuấn.
“Đi xem một chút.
Trong nháy mắt sắc mặt Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên vô cùng khó coi.
Anh quay lại, đứng dậy và nhanh chóng mặc quần áo của mình.
Đọc truyện tại đây.
Được Lệ Hữu Tuấn chăm sóc cả đêm, cơn sốt của Tô Kim Thư đã giảm bớt.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng súng, bàn tay mặc quần áo của cô không thể không run rẩy.
Không biết có phải vì quá vội vàng nên khi cô chạy ra bên ngoài, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Nói em ngốc nghếch em lại còn không thừa nhận!”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, ôm lấy cô.
Lúc này, Tô Kim Thư làm sao còn có tâm trí để đấu võ miệng với anh chứ?
Cô ngoan ngoãn vòng tay quanh cổ anh.
Trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cách đó không xa có hơn mười cảnh sát bắn đạn thật bằng súng trường, tiếng súng vừa rồi chính là của bọn họ bắn ra.
Khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cục trưởng cảnh sát lập tức đi tới.
“Thế nào rồi?”
Sắc mặt cục trưởng trở nên nghiêm trọng: “Tô Duy Hưng đã được xác nhận là bị bắt cóc, lúc chúng tôi cùng bọn xã hội đen thương lượng, bọn xã hội đen không nhắc tới điều kiện nào, hình như là chúng có ý nghĩ đồng quy vu tận”
“Đồng quy vu tận?” Tô Kim Thư vừa nghe lời này, cô thiếu chút nữa bị dọa cho choáng váng.
Lệ Hữu Tuấn nằm chặt lấy tay cô, cô mới có thể tốt hơn một chút.
“Đừng lo lằng, hai tên côn đồ vừa rồi đã bị giết. Nhưng đứa trẻ vẫn chưa được tìm thấy, và chúng tôi nghi ngờ là có thể cậu bé đã trốn thoát trước khi chúng tôi đến.”
Chân Tô Kim Thư bỗng chốc mềm nhũn, cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vào trong xem một chút”
Cục trưởng vừa định ngăn cản, nhưng sau khi tiếp nhận được ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn, ông ta không nói gì nữa.
Ông ta ra hiệu cho mấy cảnh sát đi theo.
phía sau, đoàn người đi về phía một sơn động nằm sâu trong rừng rậm.
“Duy Hưng, Duy Hưng?”
Tô Kim Thư cầm đèn pin trong tay, giọng nói không khỏi có chút run lên.
Cô vấp phải viên đá, bước thấp bước cao đi sâu vào trong sơn động “Tô Duy Hưng, mẹ là mẹ của con đây!
Con có ở trong đó không?”
Tô Kim Thư càng kêu càng lớn, hốc mắt cô cũng đỏ lên Bên trong sơn động ẩm ướt lại âm u, Tô Duy Hưng lại còn nhỏ như vậy.
Đoàn người đã đi vào bên trong nửa tiếng đồng hồ, cũng đã đi đến tận cùng của sơn động. Nhưng bên trong căn bản cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai khác.
“Cục trưởng, hai tên côn đồ đó là những kẻ liều lĩnh, nơi này lại không có đứa trẻ nào, có thể trước đó bọn chúng đã đem đứa trẻ cho…
Một cảnh sát còn chưa nói dứt lời thì đã tiếp nhận được ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn.
Sau lưng anh ta chợt cảm thấy ớn lạnh, anh ta không dám nói chuyện thêm nữa.
Ngược lại là Tô Kim Thư.
Sau khi nghe được suy đoán này, cô đột nhiên sụp đổ.
Cô liều mạng đập mạnh lên bức tường ở cuối sơn động: “Tô Duy Hưng, con mau đi ral Con đang trốn ở đâu hả, mẹ sẽ đánh con nếu con còn không đi ra ngoài đấy! Tô Duy Hưng, Tô Duy Hưng, hu hu hu…”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của Tô Kim Thư, trong mắt anh hiện lên một tia thương tiếc.
Anh tiến lên vài bước, ôm cô vào lòng.
Lúc này, Tô Kim Thư cũng bất chấp những thứ khác, cô ôm chặt lấy anh khóc nức nở.
Cả quãng đường này, cô đã phải khóc rất nhiều lần, thậm chí còn suýt mất mạng.
Huống chỉ là Tô Duy Hưng, cậu bé chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi.
Nếu như… Nếu như…
“Mẹ ơi? Có phải là mẹ không?”
Đột nhiên, có một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong góc.
Tô Kim Thư sửng sốt, ngừng khóc.
“Mẹ ơi?”
Tô Kim Thư mừng rỡ như điên, là giọng nói của con trai “Duy Hưng, Tô Duy Hưng? Là mẹ đây, mẹ đến cứu con đây, con đang ở đâu? Mẹ và cha, cùng với chú cảnh sát đến cứu con đây!”
Mọi người lập tức bật toàn bộ đèn pin lên, tìm kiếm ở gần đó.
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn tìm được Tô Duy Hưng ở phía sau một tảng đá khổng lồ ở góc sơn động, cậu bé đang lạnh đến run rẩy.
Trên người cậu bé có rất nhiều vết thương nhỏ, khóe miệng tím tái.
Quần áo cũng bị cắt, vẻ mặt đầy sự hoảng sợ.
Lệ Hữu Tuấn ôm cậu bé lên, cởi áo.
khoác ra, quấn lấy cậu bé. “
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt, yếu ớt mở miệng nói: “Cha ơi, cha tới rồi sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy gương mặt bị thương của cậu bé, trong lòng anh không hiểu vì sao mà trào lên nỗi đau đớn: “Cha đã tới rồi, đừng sợ”
Tô Duy Hưng an tâm tựa đầu vào ngực anh: “Nếu… Cha thật sự là cha của chúng con, vậy thì tốt biết bao…”
Tô Kim Thư đến gần nghe được những lời nói này, cô không nhịn được cắn môi, đỏ hốc mắt.
Tô Duy Hưng quá mệt mỏi.
Cậu bé vừa mới được Lệ Hữu Tuấn ôm vào trong ngực, đã mơ mơ màng màng ngủ luôn.
Ngay sau khi họ bước ra khỏi hang động, đã có nhân viên y tế đến để kiểm tra cho anh.
“Anh Lệ, cô Tô, hai người yên tâm đi. Đứa trẻ chỉ bị chấn thương ngoài da, cùng với bị sợ hãi thôi, không có vấn đề gì khác nữa”
Nghe được lời này, trái tim treo lơ lửng của Tô Kim Thư mới thoáng hạ xuống.
“Nhưng mà, đứa trẻ này thật sự là quá thông minh. Nếu như không phải trên người cậu bé mang theo máy định vị, chúng tôi cũng không có khả năng tìm được cậu bé nhanh như vậy”
Những lời khen ngợi đó, Tô Kim Thư đã không còn tâm tư nghe Giờ phút này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây mà thôi.
“Tô Bích Xuân, cô tìm cho tôi rốt cuộc là ai? Không phải đã nói tốt là chỉ bắt đứa bé về, hù dọa Tô Kim Thư sao? Hiện tại sao còn suýt nữa đã liên quan đến mạng người hả?”
Vương Bích Vân tức giận mảng Tô Bích Xuân.
Tô Bích Xuân nheo mắt lại hỏi: “Cái gì gọi là suýt chút nữa đã liên quan đến mạng người chứ?”
“Cô vẫn còn giả vờ với tôi à?”
Hai người chịu trách nhiệm bắt cóc vốn là những người liều lĩnh.
Bọn họ bắt Tô Duy Hưng và căn bản là không có ý định sống sót trở về.
Cô ta đang tính toán cái quái gì vậy?
Tô Duy Hưng chính là hy vọng cuối cùng của nhà họ Vương “Nếu có chuyện gì xảy ra, cô có chịu trách nhiệm không?” Vương Bích Vân tức giận mắng một cách dữ dội Vậy mà không giết chết được thằng nhóc kia?
Đúng là hai tên vô dụng!
Tô Bích Xuân âm thầm nguyền rủa, nhưng vẻ mặt lại rất vô tội: “Chị Vương, nghe xem những gì chị nói kìa. Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cũng không có nhiều quan hệ đến như vậy. Nếu chị muốn tìm ai đó, tôi sẽ tìm cho chị. Lý lịch của những người đó là gì, làm sao mà tôi biết được? Lời nói này của chị, thật sự là oan uổng cho tôi mài”
Nhìn thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi này của Tô Bích Xuân, Vương Bích Vân tức chết, nhưng mà một biện pháp cũng không có.
“Tô Bích Xuân, tôi nói cho cô biết. Nếu Lệ Hữu Tuấn tra được đến trên người chúng ta, cô cũng đừng nghĩ sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp.”
*Chị Vương, chị còn có tâm tư để uy hiếp tôi, còn không bằng suy nghĩ trước làm sao mới có thể tiếp tục diễn kịch này thật tốt!” Tô Bích Xuân xoay người rời đi.
Cô ta không có một cuộc sống tốt đẹp sao?
Chỉ cần đứa ngu xuẩn Tô Kim Thư kia vẫn cho rãng người mà mình ngủ cùng năm năm trước là Vương Tiến Phát, cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao, cô ta chính là người đã cứu Lệ Hữu Tuấn một mạng.
Người đàn ông Lệ Hữu Tuấn kia là người coi trọng tình nghĩa.
Trừ phi anh bồi thường một mạng cho cô †a, nếu không trong lòng anh vẫn sẽ nhớ tới ân nghĩa này của cô ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà sau nhiều lần cô ta khiêu khích như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không động đến của cô ta.
Lần này mưu kế không thành, cô ta vẫn còn có biện pháp khác.
Chỉ cần có thể làm cho chuyện sau này không thất bại, cô ta không sợ.
Người phụ nữ bên cạnh Lệ Hữu Tuấn nhất định chỉ có thể là cô ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT