*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thưa ngài, tôi và ngài chẳng thân mà cũng chẳng quen biết gì nhau, sao ông lại bắt tôi phải coi ông như người nhà chứ? Tôi không hề quen biết gì ông, tôi ở cùng với anh trai tôi, chồng tôi và con cái của tôi, đấy mới là gia đình của tôi”
Nói xong câu đó, Tô Kim Thư tức giận, chạy ra phía ngoài tòa lâu đài.
“Tôi không hiểu sao ông lại nhốt tôi ở đây cho bằng được, nhưng hôm nay tôi nhất định phải rời đi, không cần phải có sự đồng ý của ông!”
“Cô Tô..
Ông Hồng cuống lên, quay người lại, định đuổi theo Tô Kim Thư.
Nhưng đúng lúc này ông Tư Đồ lại nhấc tay lên: “Để cho con bé đi đi, khi nào mệt rồi thì nó sẽ tự về thôi”
Ông Hồng thở dài một hơi.
“Ông chủ, tại sao ông không nói rõ sự thật mọi chuyện ra với cô Tô chứ?”
Thoáng chốc, ánh mắt của ngài Tư Đồ trở nên lạnh lẽo hơn hẳn, trong giây lát, suy nghĩ của ông ta như bay về một nơi xa nào đó…
Ở cửa ra vào của một tòa trang viên cực kỳ cổ kính, có một cô gái trẻ xinh đẹp tuyệt trần đang lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng trước đầu ô tô.
Khoảng mười phút sau, cô gái đó mới lạnh lùng bước xuống khỏi xe, sau đó không hề do dự gì mà đi về phía trước, tát người đàn ông đó một cái.
Người đàn ông kia vẫn lạnh lùng đứng đó, không nhúc nhích, dù bị tất một cái nhưng ánh mắt ông ta vẫn không hề thay đổi, chỉ chăm chú nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt mình.
“Cút!”
Cô gái lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp của cô toàn là vẻ hận thù.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng đó, nhưng giọng nói của anh ta lại hơi khàn đi, anh ta nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đừng đi”
Nhưng cô gái lại lạnh lùng nhìn anh ta, vẻ mặt cô lộ rõ sự chán ghét: “Anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi đừng đi chứ?”
Người đàn ông chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó quay chiếc van gần đó, cửa xe đang mở rộng.
Bên trong xe có một bóng dáng nho nhỏ màu đen đang ngồi co lại trong góc, người đàn ông đưa tay ra chỉ vào trong xe: “Có thể nể mặt…”
“Chát!”
“Rầm!“Tiếng đóng cửa vang lên, cửa xe đóng lại, chặn lại tâm mắt của hai người “Nếu như anh còn là một người đàn ông thì, còn cảm thấy áy náy với tôi dù chỉ một chút thôi, thì hãy đồng ý với tôi, hãy giữ kín lấy bí mật này đến chết đi, đừng để lộ nó ra ngoài.”
Ngài Tư Đồ suy nghĩ miên man một lúc rồi từ từ đứng lên, hỏi ông Hồng đứng bên cạnh: “Buối tiệc từ thiện cuối tuần này chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ông Hồng vội vàng gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ”
Nhưng sau đó ông ta lại nhíu mày nói thêm một câu: “Ngài có thật sự muốn tổ chức buổi tiệc đó ở đảo này không? Cô Tô đang ở trong lâu đài, hơn nữa đêm đó Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông lại nhiều, tôi thật sự rất lo lắng…”
Ngài Tư Đồ đưa tay ra, cắt ngang lời mà ông Hồng định nói.
“Tôi cần những người đó đến thấy cảnh đó để chứng nhận”
“Tôi chỉ lo rằng ngài không giải thích rõ ràng cho cô Tô như thế này, sợ rằng cô ấy sẽ khó mà chấp nhận được mọi chuyện”
Ngài Tư Đồ không nói gì, ông ta lấy áo khoác, rồi quay người đi ra ngoài.
Lúc ông ta đi đến con đường nhỏ dẫn ra bến cảng thì phát hiện ra Tô Kim Thư đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt rất quật cường, trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn ánh lên lửa giận Ông ta đi đến, khoác chiếc áo choàng trên tay lên người Tô Kim Thư.
Mới đầu Tô Kim Thư định giấy ra, nhưng rồi vẫn bị ông ta miễn cưỡng nhét vào trong áo khoác”
“Kiên nhẫn thêm một chút nữa nhé”
Tô Kim Thư biết rằng lần này phản kháng này của bản thân mình không hiệu quả rồi, có vẻ như ông ta đã hạ quyết tâm răng sẽ tuyệt đối không thả cô đi rồi.
Cuối cùng thì cô cũng lười chẳng buồn phản kháng nữa, mặc kệ cho người đàn ông đó choàng áo khoác lên người mình.
“Ngày mai tôi sẽ qua đây ăn trưa với cô”
Nói xong câu đó, ông ta rời đi Tô Kim Thư ngơ ngác nhìn ông ta lên thuyền rời đi.