*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Hữu Tuấn xoay đầu liếc nhìn Tô Duy Nam: “Không cần, anh cho rằng tình trạng của anh tốt hơn của tôi chỗ nào chứ?”
Tô Duy Nam nhíu mày: “Nhưng mà..”
Lúc này Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ấy không chớp mắt, chỉ thản nhiên nói: “Tôi tự biết chừng mực, nếu giữa hai người thật sự chỉ được chọn một.”
Tô Duy Nam nhìn thấy rõ ràng lúc Lệ Hữu Tuấn nói lời này, bàn tay đã siết chặt tay lái, khớp xương bắt đầu trở nên trắng bệch: “Tôi sẽ bảo vệ người lớn”
Có đôi khi, ngay cả Tô Duy Nam cũng phải ngạc nhiên và thán phục sự khống chế hoàn mỹ đối với tâm trạng của người đàn ông Lệ Hữu Tuấn này.
Bây giờ anh ấy phải đi tìm giáo sư Sam để giải thích một chút tình hình.
“Cậu Tô, nếu kết quả kiểm tra thật sự giống như trong báo cáo, thì đề xuất của bác Sĩ Weilia cũng không có vấn đề gì cả”
Câu trả lời của giáo sư Sam lại làm cho tâm trạng của Tô Duy Nam trở nên nặng nề thêm, anh ấy lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Sam, chẳng lẽ cái này không có khả năng bị chẩn đoán sai sao? Đứa bé này không chỉ rất quan trọng với em gái tôi mà cũng rất quan trọng với em rể tôi, nó cũng rất quan trọng với tôi!”
Chuyện Mộ Mãn Loan không thể sinh con được, thật ra anh ấy đã biết từ lâu rồi.
Cho nên đưa bé của hai người Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn cũng như con của bọn họ vậy.
“Tôi cũng không loại trừ khả năng sẽ chẩn đoán sai, nếu mọi người cảm thấy nghỉ ngờ về kết quả của bệnh viện này thì có thể đi bệnh viện ở cấp bang làm kiểm tra lại một lần nữa.
Nhưng tôi khuyên cậu một câu, nếu kết quả kiểm tra của bọn họ giống với kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi, tôi cũng sẽ kiến nghị giống như của bác sĩ Weilia, vì bảo vệ an toàn cho mẹ đứa bé, chúng tôi kiến nghị nên tiến hành làm phẫu thuật phá thai”
“Tôi hiểu rồi”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên Tô Duy Nam làm là quay lại trang viên.
Anh ấy vừa mới đẩy cửa trang viên ra, đã nhìn thấy trong trang viên chỉ có Mộ Mẫn Loan và một người nữa đang ngồi xổm trên mặt đất chăm sóc mấy cấy hoa cỏ trong vườn.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần dài màu trắng, ngồi xổm trước mấy cây uất kim hương xinh đẹp, dịu dàng mà điềm tĩnh, xinh đẹp giống như người bước ra từ trong tranh Vậy.
Tô Duy Nam nhẹ nhàng đến gần cô ta, gần như có thể loáng thoáng nghe được Mộ Mẫn Loan đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó: “Sau khi đứa bé của Kim Thư được sinh ra, chắc chẳn sẽ đáng yêu giống như anh và chị của bé!”
“Cô ấy và cậu chủ Lệ đều có ngoại hình đẹp như vậy, con của bọn họ chắc chắn sẽ càng xinh đẹp”
“Nếu như tôi…
Nói đến chỗ này, Mộ Mẫn Loan dường như có chút không thể nói ra được nữa, cô ta gần như theo bản năng giơ tay lên sờ bụng của mình.
Đáng tiếc cô ta không có cách nào sinh con được nữa, nếu không… Con của cô ta và Tô Duy Nam, chắc chắn sẽ càng thêm đáng yêu, càng xinh đẹp hơn!
Vừa vặn Tô Duy Nam đã nghe thấy những lời này, anh ấy không kìm được mà nhíu mày, anh ấy tăng tốc bước chân của mình lên.
Mộ Mẫn Loan nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, theo bản năng xoay đầu lại, phát hiện Tô Duy Nam đã trở về.
Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi, Mộ Mẫn Loan lập tức trở nên hoảng hốt.
Những lời mà mình vừa nói, anh ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?
Nếu anh ấy biết được mình không thể sinh con, có phải anh ấy sẽ không để cho mình ở bên cạnh nữa hay không?
Không được, không thể được…
Cô ta chỉ muốn tham lam được ở cạnh anh ấy thêm một đoạn thời gian nữa thôi, chỉ cần một ngày nào đó anh ấy kết hôn với Âu Mỹ Lệ, cô ta sẽ lập tức rời đi €ô ta biết mình hành động như vậy rất ích kỷ, nhưng cô ta yêu người ấy nhiều năm như: vậy, trong khoảng thời gian này coi như ông ời đã bồi thường cho cô ta đi!
“Anh đã về rồi đấy à?”
Mộ Mẫn Loan cố hết sức làm cho nụ cười của mình trở nên được tự nhiên.
Tô Duy Nam chỉ thu hết tất cả phản ứng của cô ta vào trong mắt, ánh mắt của anh ấy lóe lên, cũng không nói gì khác, chỉ nhẹ nhàng hỏi: lữu Tuấn đã vê chưa?”
Mộ Mẫn Loan gật đầu: “Vâng, khoảng một tiếng trước, anh ấy đã về một chuyến và đưa Kim Thư ra ngoài rồi”
Sau khi nói xong lời này, rõ ràng Mộ Mẫn Loan nhận ra sắc mặt Tô Duy Nam hình như: có gì đó sai sai.
Gô ta tiến lên hỏi: “Anh sao vậy?”
Tô Duy Nam hơi do dự một lúc, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt trong suốt của Mộ Mãn Loan, anh ấy vẫn nói hết chân tướng ra.
Dù sao nếu thật sự đến lúc đó, nếu tình hình không lạc quan lắm, ít nhất còn có Mộ Mẫn Loan bên cạnh quan tâm con bé.
“Anh nói cái gì cơ?”
Mộ Mẫn Loan hét lên thất thanh, cô ta dường như không dám tin lùi về phía sau hai bước: “Làm sao có thế như vậy được chứ?”
Phải biết rằng, đứa bé trong bụng Tô Kim Thư lẽ ra phải nên khỏe mạnh mới đúng!
Cô ấy đã sắp tám tháng rồi, mỗi một lần máy thai, Tô Kim Thư đều giống như đã phát hiện ra một châu lục mới, gọi cô ta đến xem.
Thậm chí cô ấy còn có thể cầm tay của mình đặt lên bụng của cô ấy, để cho cô ta cùng nhau cảm nhận đứa nhóc kia đang động đậy trong bụng.
Đó là một sinh mệnh đang sống sờ sờ kia mà! Chỉ cần đứa bé đó được sinh ra, con bé có thể chạy có thể nhảy, có thể nói và cười!
Làm sao lại đột nhiên như thế, sao lại có vấn đề nghiêm trọng như thế được cơ chứ?
“Lệ Hữu Tuấn chắc đang lừa Kim Thư đi làm kiểm tra”
Lúc Tô Duy Nam nói câu này, giọng nói hết sức nặng nề.
Mộ Mãn Loan trông thấy cảnh này thì hết sức khó chịu, cô ta nhớ lại thần sắc của Lệ Hữu Tuấn lúc vừa vào cửa, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Chẳng lẽ hai người các anh định lừa cô ấy”
Tô Duy Nam không nói gì, coi như đang ngầm thừa nhận.
Không phải anh ấy muốn lừa Tô Kim Thư, mà cơ bản chuyện này anh ấy cũng không có cách nào để nói với con bé.
Anh ấy đã từng nghe Lệ Hữu Tuấn nhắc qua, trước đây khi Tô Kim Thư mang thai ở thời kỳ,, bác sĩ đã chẩn đoán có khả năng em bé có chút vấn đề. Lúc ấy Tô Kim Thư đã bị một lân hồn bay phách lạc, cả người gầy rộc hốc hác đi.
Mà bây giờ, nếu kết quả kiểm tra lại vẫn như vậy, vậy đồng nghĩa với Tô Kim Thư sẽ phải chịu đựng hai luồng đả kích.
Anh ấy thật sự không dám đảm bảo chắc chắn, nếu sau khi con bé biết kết quả thì sẽ xuất hiện hậu quả gì nữa.
Cho nên chuyện này tạm thời cũng chỉ có thể lừa con bé.
“Cho nên em cũng không thể nói ra, hiểu không?”
Bây giờ tâm trạng của Mộ Mãn Loan rất phức tạp, vì cô ta cũng đã từng mang thai đứa bé của Tô Duy Nam, lúc cô ta xem đứa bé như: bảo bối thì có người trong tình cảnh cô ta chưa biết gì đã khiến cho cô ta mất đi đứa bé mãi mãi.
Cô ta của khi đó, lòng như tro tàn, chỉ hận không thể lột da rút gân cái tên Tư Vũ Chiến kia ra, ăn thịt của anh ta, uống máu của anh ta.
Thậm chí cô ta cũng vì chuyện này mà nhiều lần đã không trân trọng bản thân mình, dù sao trong thế giới của cô ta, Tô Duy Nam là thần của cô ta, anh ấy là trụ cột tinh thần của cô ta.
Trước đây cô ta nghĩ rằng Tô Duy Nam đã chết cho nên đứa bé kia là mối liên hệ duy nhất giữa cô ta và Tô Duy Nam, vậy nên cô ta rất quý trọng và yêu thương nó.
Mà bảo bối cô †a quý trọng như vậy lại đột nhiên bị người khác tàn nhẫn cướp đi, cơ bản cô ta cũng không có cách nào chấp nhận được.