*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy Mộ Mẫn Loan lập tức cuống lên.
€ô hơi hoang mang rồi lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Có phải nếu sức khỏe của em tốt rồi thì anh sẽ đồng ý chạm vào em không?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Mộ Mẫn Loan vẫn sáng ngời như trước, cô nhìn Tô Duy Nam như vậy, khiến lòng anh cũng sôi trào nóng lên.
Tô Duy Nam xoay người lại, nâng cảm của cô lên: “Muốn anh chạm vào em thế à?”
Xưa nay, trước mặt anh Mộ Mãn Loan luôn ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cô đã mất đi người đàn ông này quá lâu, cô sợ mình mà còn kiểu cách thì anh sẽ thực sự rời khỏi mình.
Thế là đôi mắt cô lấp lánh nhìn anh: “Vâng”
Tô Duy Nam híp mắt, dường như anh cũng rất kinh ngạc khi Mộ Mẫn Loan thoải mái biểu đạt thẳng thừng lòng mình như vậy.
Trước kia cô luôn cẩn thận từng li từng tí một, cho dù cô muốn làm chuyện gì, chỉ cần một ánh mắt của Tô Duy Nam thôi, cô cũng sẽ từ bỏ ngay lập tức, dứt khoát bỏ đi mà còn cam tâm tình nguyện.
Ở nước Thiên Hoàng này, Mộ Mẫn Loan là người như thế nào chứ?
Cô chính là nữ thần quốc dân! Tất cả đàn ông nước Thiên Hoàng đều chọn cô là người đứng đầu bảng mỹ nhân.
Một người phụ nữ như cô đã mở miệng gọi mời, nếu nói không thấy xao động thì đúng là không được bình thường.
Tô Duy Nam nhìn đôi mi của cô nhẹ nhàng run lên vì căng thẳng, anh mới thở dài một hơi “Phải chăm sóc cơ thể cho khỏe đã”
Tô Duy Nam trở mình, cố gắng khống chế hô hấp, để hơi thở của mình vẫn vững vàng trầm ổn.
Không phải là anh không muốn Mộ Mãn Loan, chỉ là cô ngủ mê man lâu như vậy, có lẽ cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn.
Cho dù anh có muốn, chắc chẩn anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm tiền đặt cược.
Hô hấp của Mộ Mẫn Loan không ổn định, cô quay đầu nhìn Tô Duy Nam đang năm bên cạnh mình, sau một lúc cô mới yếu ớt mở lời.
“Em sẽ khỏe nhanh thôi mà”
Sau khi nói xong câu đó, cô lấy hết dũng khí ôm eo Tô Duy Nam, sau đó tựa đầu vào lưng anh trước khi anh kịp đẩy cô ra Tô Duy Nam có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cô, cơ thể anh cứng đờ, vốn định kéo tay cô ra rồi cũng đành dừng lại “Ngủ đi”
Lần này, giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn.
Nhưng Mộ Mẫn Loan cảm giác được sự quan tâm trong đó, cô nhếch môi, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, động tác này của cô khiêu khích Tô Duy Nam đến mức nào.
Cô gái mình yêu cứ thế năm bên cạnh, anh phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khống chế bản thân không làm xẵng làm bậy.
Thôi vậy, dù thế nào đi nữa, cô cũng mới tỉnh lại, như thế là đã quá đủ rồi Đến khi hơi thở của Mộ Mẫn Loan dần ổn định, chìm sâu vào giấc ngủ, Tô Duy Nam mới hơi xoay người, mở cánh tay phải của cô ra.
Cơ thể Mộ Mẫn Loan rơi vào lòng anh, đây là tư thế ngủ mà cô thích nhất: Mộ Mẫn Loan luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mỗi lần ngủ cạnh Tô Duy Nam, cô sẽ luôn cuộn mình thành một đống, chỉ hận không thể dính chặt vào người anh.
Giống như thể chỉ có thế mới khiến cho cô an tâm hơn một chút.
Nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết rằng, cô càng như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.
Tô Duy Nam thu tay lại, cúi đầu thỏa mãn hôn khẽ lên mặt cô một cái: “Ngủ ngon!”
Trong giấc ộ Mãn Loan nghe được có một giọng nói vô cùng dịu dàng nói nhẹ bên tai, cô thỏa mãn nhếch môi lên, cọ cọ trong lòng người kia một cái, giấc ngủ càng thêm sâu.
“Làm sao đây? Sao chị ấy còn chưa tỉnh?”
Giọng Tô Kim Thư vô cùng sốt ruột.
“Hay là em ghim cho chị ấy mấy châm xem thử?”
“Rõ ràng tối qua đã tỉnh rồi, sao sáng sớm nay lại không tỉnh lại nữa”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Hôm qua mưa to gió lớn, đến trưa thì đường núi ở đây mới có thể thông lại được, giờ chúng ta muốn đi cũng chưa chắc có thể đi được thuận lợi, em muốn châm cứu cho cô à? Nhưng em có mang kim châm đi đâu, châm thế nào được?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tô Kim Thư sốt ruột quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, tối qua có xảy ra chuyện gì không?’ Tô Duy Nam nghẹn họng không nói được gì, có thể xảy ra chuyện gì được kia chứ, chỉ là anh từ chối yêu cầu của Mộ Mãn Loan mà thôi.
Nếu đó là nguyên nhân khiến cô hôn mê bất tỉnh lần hai, thì Tô Duy Nam hận chết đi được.
Anh nhìn Mộ Mẫn Loan thật lâu, cuối cùng quyết định ngồi xuống bế cô lên.
“Anh à, anh muốn đi đâu vậy?”
“Cho dù đường núi không đi được anh cũng phải nghĩ cách xem thử có thể đưa cô ấy đi được không?”
Sau khi nói xong, Tô Duy Nam xoay người đi ra cửa.
Chỉ là anh còn chưa kịp bước được mấy bước, đột nhiên anh cảm giác được người trong lòng khẽ cựa quậy.
Tô Kim Thư là người đầu tiên phát hiện ra Mộ Mẫn Loan có động tĩnh, cô vui mừng thốt lên: “Anh, đợi chút đã”
Bước chân Tô Duy Nam dừng lại, anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, không ngờ.
Mộ Mẫn Loan lại mơ màng hừ hừ hai tiếng, sau đó cứ thế mở mắt ra.
Cô bất giác đưa tay lên dụi mắt, lúc này Mộ Mẫn Loan mới nhận ra mình không còn nằm trên giường nữa mà lại ngủ trong lòng Tô Duy Nam.
Hơn nữa xung quanh ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Mộ Mẫn Loan bỗng thót lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi mọi người “Mọi người sao vậy? Sao ai nấy lại nhìn chăm chăm em như vậy là sao?”
Lệ Hữu Tuấn: “..”
Tô Duy Nam Chỉ có Tô Kim Thư là người đầu tiên phản ứng lại “Tốt quá rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi”
Lúc này Mộ Mẫn Loan không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Kim Thư: “Chị lại ngủ rất lâu sao?”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim chỉ vừa vặn điểm mười giờ sáng.
€ô sờ mũi sau đó nhìn về phía anh trai của mình.
“Anh à, hôm qua náo loạn đến trễ như thế, hôm nay ngủ nướng đến mười giờ cũng là bình thường mà, có phải không anh?”
lại, thế là lòng anh như lửa đốt, cứ tưởng cô lại tiếp tục hôn mê.
Thấy Tô Duy Nam có vẻ khó trả lời, đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm giác như lòng mình được phủ lên đầy mật, ngọt ngào vô cùng.
Gương mặt của cô thoáng ửng hồng, nhưng giọng nói lại hết sức dịu dàng, cũng cẩn thận từng li từng tí một: “Em không sao đâu, anh để em xuống đi”
Tô Duy Nam khẽ hảng giọng một tiếng, nhưng lại không hề có ý định thả cô ra mi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ bên kia.
Nhất thời Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi ngượng ngịu: “Em không sao thật mà, em có thể tự đi được.
Nhưng Tô Duy Nam lại không hề quan tâm mà thản nhiên đáp lại: “Trời đang lạnh lắm, em không mang dép mà, về phòng mang dép đã, đổi bộ quần áo khác rồi ra”
Giọng nói của anh dù vẫn có đôi chút lạnh lùng, nhưng lại đầy ắp vẻ quan tâm với cô.
Mộ Mẫn Loan không nói thêm gì nữa, cô khéo léo nép vào vòng ôm của anh, khóe miệng bất giác cong lên.
Mãi đến tận khi hai người đi vào trong phòng ngủ, Tô Duy Nam đặt cô lên giường, lúc này anh mới khẽ hỏi cô: “Cười cái gì hả?”