*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt bà ta sáng bừng lên khi nhìn thấy bức tranh.

Bởi vì bốn người trong tranh thực sự là quá đẹp.

Gu thẩm mỹ của người châu Âu và châu Á hơi khác nhau, nhưng khi bà ta nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, bà lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Hai người họ đứng đó như một đôi trời sinh vậy.

Khí chất toát ra từ họ như một thứ khí chất tự nhiên mà thành.

Bà Smith đưa mắt nhìn phần bụng hơi nhô lên của Tô Kim Thư.

Dù cô đang mang thai nhưng vóc người không hề mập lên, chỉ càng làm tăng hơi thở điềm đạm trên người.

Ánh mắt bà ta nhìn về phía hai đứa bé kia lần nữa.

Hai đứa bé phấn điêu ngọc mài trông vô cùng đáng yêu.

Bà Smith đưa tay vuốt lên bụng Tô Kim Thư.

“Ý cậu là cô ta cũng mang thai?”

Asius gật đầu: “Đã hơn bảy tháng…”

“Hơn bảy tháng à?”

Sau khi bà Smith nghe được câu nói này thì cắn răng thật chặt, hai tay siết chặt lên quần áo trước bụng mình.

Nếu không xảy ra sự việc ngoài ý muốn đó…

Asius phát hiện ra sắc mặt của bà Smith có gì đó không ổn: “Bà à, có phải bà thấy không thoải mái không?!

Ha ha, thoải mái a?



Bà ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Mười mấy năm trước, Phạm Thiên Tứ là một tu nghiệp sinh từ nước Thiên Hoàng được cử tới đây, ông được người ta xem trọng vì sự khiêm tốn và lễ độ, là một chàng trai phương Đông trẻ tuổi và đẹp trai.

Sau khi đi chơi và tìm hiểu về nhau, bà càng lúc càng yêu người đàn ông phương Đông nội hàm khiêm tốn đó.

Ông đã phá vỡ sự phiến diện của bà về người phương Đông.

Phạm Thiên Tứ cao lớn mà tuấn tú, hơn nữa lại đẹp trai còn lịch sự, rất nhanh ông đã bắt giữ được trái tim của bà.

Bà bắt đầu to gan theo đuổi ông ta.

Lúc bắt đầu, người đàn ông này còn đôi chút băn khoăn, dù sao bốn năm nữa ông ta phải về nước, cho nên Phạm Thiên Tứ vẫn luôn từ chối bà, thậm chí còn nghĩ ra đủ cách tránh né.

Nói thế nào bà cũng là một trong số hai người xinh đẹp nhất ở Elburg, chưa bao giờ bà bị ai từ chối, ông là người đầu tiên.

Nhưng càng như vậy thì lại càng kích thích sự hiếu thăng của bà Smith.

Nhất định bà phải có được ông.

Sau đó dường như bà ta dùng hết khả năng để hấp dẫn sự chú ý của ông.

Sau hai năm yêu đương, bà cảm giác hai năm này mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng đến năm thứ ba, ông lại chuẩn bị quay về nước.

Sao bà Smith có thể đồng ý được? Từ lúc đầu theo đuổi là vì bà thấy không cam lòng, nhưng giờ đã trở thành yêu tha thiết, không thể nào buông tay.

Đừng nói tới chuyện hai quốc gia khác nhau, cho dù là hai thành phố, chỉ cần một ngày không gặp mặt bà đã không có cách nào chịu nổi rồi Thế là sau đó lúc hai người yêu đương, bà cố ý đâm thủng một cái bao cao su.

Kết quả không cần nói cũng biết, bà Smith mang thai.

Ở nước ngoài, muốn phá thai phải trải qua một quá trình xét duyện nghiêm ngặt, cho nên Phạm Thiên Tứ quyết định ở lại đây, còn cầu hôn bà ở trong trường, tổ chức một buổi hôn lễ trong trường học.

Nhưng bà Smith không biết là, lúc trước.

Phạm Thiên Tứ cũng muốn lấy vinh dự và học bổng cao học ở Elburg.

Cho nên lúc hiệu trưởng Lý gọi ông ta về nước, ông còn đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có được một lý do đường hoàng chính đáng để ở lại, lại không bị người ta lên án.

Thế là ông ta nghĩ đến chuyện lấy vợ ở đây.

Chỉ cần hai người kết hôn, ông ta có thể lấy được thẻ xanh và quyền ở lại nước M mãi mãi.

Thế là ông ta bắt đầu nghĩ cách cố ý xa lánh bà, lạnh nhạt bà ta, lúc lạnh lúc nóng, làm cho bà phải hoảng hốt lo lắng.

Chuyện bà ấy đâm thủng bao cao su ông đều biết cả, hơn nữa còn ngầm cho phép bà làm vậy.

Cho nên lúc người phụ nữ này mang thai, mặc dù ông tỏ ra vô cùng khó xử, nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng.

Bởi vì rốt cuộc ông ta cũng có lý do để ở lại.

“Bà à?”

Giọng nói của Asius kéo hồi ức của bà Smith đang ở rất xa quay về lại.

Ánh mắt bà nhìn chằm chằm bức chân dung trong tay, nụ cười dịu dàng của Tô Kim Thư trong tranh, nhưng đáy mắt bà Smith lại toát lại vẻ độc ác Đứa bé mà hai người kia sinh ra đúng là rồng phượng trong loài người, nếu có thể nghĩ cách cướp được đứa bé trong bụng Tô Kim Thư, vậy thì bà cũng có cách nói chuyện với chồng mình Hơn nữa đứa bé còn nhỏ không thể nhìn ra được có gì khác biệt.

Đợi đến khi đứa bé lớn rồi, nếu Phạm Thiên Tứ có nghỉ ngờ về vẻ ngoài của đứa trẻ, bà có thể đổ lỗi cho bệnh viện đưa nhầm con.

Khi đó họ đã có nhiều năm tình cảm, vậ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bình an vô sự.

Càng suy tính vậy, trong lòng bà Smith càng thêm kiên định với quyết định lần này.

“Trong khoảng thời gian này thầy của mấy người đi Milan giao lưu học thuật rồi, phải hai tháng nữa mới về, trong khoảng thời gian này, nhất định tôi phải khiến người phụ nữ này sinh con”

Dù có dùng thủ đoạn gì đi nữa, nhất định bà ta phải chiếm được đứa bé.

Ánh mắt Asius sáng lên, trong đó có vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Lần trước anh ta có thể nhận ra được từ thái độ của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn, hai người này trân trọng đứa bé chưa ra đời này như thế nào.

Lúc Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư và hai đứa bé quay về biệt thự, họ tìm một lượt cũng.

không thấy bóng dáng Tô Duy Nam đâu Tô Kim Thư tiện tay cản một người làm lại: “Anh tôi đi đâu rồi?”

Người phụ nữ nọ cung kính đáp: “Anh Tô đưa cô Mộ ra ngoài rồi, trước khi đi họ nói muốn đến một nơi xa, có lẽ phải đi mất một hai ngày ạ”

“Được, tôi biết rồi.”

Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía Tô Kim Thư: “Chắc anh ấy đi tìm cách đấy”

“Tìm cách gì cơ?”

“Cách khiến cho Mộ Mẫn Loan tỉnh lại”

Sau khi Tô Kim Thư nghe vậy thì không nhịn được thở một hơi dài.

Rõ ràng vết thương trên người Mộ Mẫn.

Loan đã lành hẳn rồi, nhưng tại sao cô ấy lại không chịu tỉnh lại.

Có thể bây giờ mình đang trải qua những tháng ngày quá hạnh phúc, cho nên cô mới không hiểu nổi sự khổ sở và bất đắc dĩ của cô.

Dù sao đi nữa, mặc dù cuộc đời cô cũng từng trải qua gập ghềnh đôi chút, nhưng từ bé cô vẫn có mẹ và anh trai yêu thương vô cùng.

Cho dù mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc anh an dưỡng ở nước ngoài, cô lại may mắn gặp được Lệ Hữu Tuấn.

Tính ra, trong năm năm không có anh trai và Lệ Hữu Tuấn đó, mặc dù cô cũng khá khổ cực nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm cho mình.

So với Mộ Mẫn Loan, cô không biết mình đã may mắn hơn gấp bao nhiêu lần.

Nghĩ tới đây, Tô Kim Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt cô vô cùng chắc chắn: “Chồng à, không bằng chúng ta giúp chị ấy một chút đi.”

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Em định làm gì?”

Tô Kim Thư suy nghĩ một thoáng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Duy Nam.

Chỉ có điều vị trí hiện tại của Tô Duy Nam, tín hiệu sóng lại không tốt lắm.

Sau khi kết nối được cuộc gọi, âm thanh phía đầu dây đứt quãng vang lên, nghe không được rõ lắm.

“Anh ơi, giờ anh đang ở đâu?”

“Anh có việc quan trọng phải xử lý, hai ngày nay em và Lệ Hữu Tuấn cứ đợi ở nhà anh nhé, biết không?”

“Anh đang nghĩ cách giúp Mộ Mẫn Loan tỉnh lại sao?”

Sắc mặt Tô Duy Nam thoáng trầm đi, anh quay đầu nhìn về phía mô đang ngồi trên xe lăn, phát hiện mắt cô lại mở ra “Cô ấy tỉnh rồi”

Tô Duy Nam còn chưa nói xong câu thì đã bị âm thanh mừng rỡ vô cùng của Tô Kim Thư cắt ngang: “Anh nói sao? Chị ấy tỉnh rồi à?”

Nhưng mà so với sự vui vẻ của Tô Kim Thư, Tô Duy Nam lại trông vô cùng bình tĩnh.

Lúc anh đáp lời, giọng nói có phần bất đắc.

dïhơn: “Chỉ là mở mắt ra thôi, nhưng cô ấy lại không phản ứng gì, giống như mất hết năm giác quan vậy”

Không say, giờ Mộ Mãn Loan đột nhiên mở mắt ra Chẳng những khiến Tô Duy Nam vui mừng mà lại càng khiến anh khổ sở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play