Sau khi cúp máy, trợ lý đặc biệt Lâm hoàn toàn bị xoay mòng mòng. Rốt cuộc người mà bản thân đi theo chỉ là một người bình thường thôi, hay là một người cuồng công việc, một con quái vật?
Phải biết, lượng công việc trong tay anh về cơ bản chính là toàn bộ công việc trong vòng hai tháng. Vậy mà ông chủ chỉ trong một tuần lễ đã phê xong toàn bộ chỉ thị? Rất không có khả năng!
Cho dù là có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không có khả năng nhanh như vậy chứt Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng trợ lý Lâm vẫn ngay lập tức gọi điện thoại cho những quản lý cấp cao ở những công ty khác, từng người từng người thông báo chính xác.
Đêm càng ngày càng tối, lúc mà Lệ Hữu Tuấn đánh xong một chữ cuối cùng thì anh rốt cục mới ngẩng đầu nơi nới lỏng cổ.
Ánh mắt của anh lơ đãng nhìn lướt qua góc phải máy tính, lúc này đã là ba giờ hai mươi rạng sáng, lông mày Lệ Hữu Tuấn không để lại dấu vết nhíu một chút, đã trễ đến như vậy sao?
Lệ Hữu Tuấn thu dọn tài liệu một chút, sau đó đi ra ngoài.
Bên trong phòng ngủ chính, ánh đèn đầu giường vẫn sáng mờ nhạt.
Tô Kim Thư mặc một bộ váy ngủ bằng lụa trăng, năm nghiêng ôm gấu bông trong ngực, dường như là đã ngủ quên. Nhưng giấc ngủ này của cô hình như không được an ổn, lông mày lúc nào cũng hơi nhíu lên.
Lệ Hữu Tuấn có chút bất đắc dĩ đi đến đầu giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên lông mày đang nhăn lại của cô: “Thật là một cô nhóc đần”
Không biết có phải bởi vì nghe được giọng nói của Lệ Hữu Tuấn hay không, Tô Kim Thư.
có chút bất mãn lẩm bẩm hai tiếng trong lúc mớ ngủ.
Cô dường như muốn xoay người, thế nhưng bụng đã to đến vậy, khẽ động cũng không quá dễ chịu, cho nên vặn vẹo hai cái rồi lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy Lệ Hữu Tuấn nhìn nhìn dung nhan đang ngủ vô cùng điểm tĩnh của cô, trong lòng hơi động một chút.
Anh quay người hôn khẽ một cái lên trán cô, sau đó đứng dậy vọt vào nhà tắm, sau đó lại lần nữa nằm bên cạnh cô.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Tô Kim Thư tỉnh dậy thì Lệ Hữu Tuấn đã không còn ở bên người. Cô mơ mơ màng màng sờ soạng một chút, phát hiện bên cạnh còn có một chút độ ấm.
€ô ngồi dậy, chân trần nhảy xuống giường, vừa mới đi đến cửa phòng ngủ đã ngửi thấy từng đợt mùi hương thơm ngát truyền đến từ dưới lầu. Lúc này, bụng của cô cũng vừa lúc réo lên.
Tô Kim Thư sờ sờ lên cái bụng đẩy cửa đi ra ngoài, chẳng lẽ là bảo mẫu đã trở về? Chỉ vào lúc cô đi đến đại sảnh, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang mang một cái tạp đề trên thân, đang vội vội vàng vàng ra vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, một bàn bữa sáng phong phú liền được bưng ra.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?”
Tô Mỹ Chỉ trông mong ngồi tại cạnh bên bàn ăn, lúc đầu đang chờ cha nhà mình nấu cho cô bé ăn, thình lình vừa quay đầu lại phát hiện mẹ đã tỉnh, vui vẻ từ trên ghế nhảy xuống dưới.
Chỉ là cô bé còn chưa kịp bổ nhào vào trong ngực Tô Kim Thư, đột nhiên sau cổ áo liền bị một cái tay nhỏ cho nắm lấy.
Tô Mỹ Chỉ bất mãn quay đầu, liền thấy anh trai nhà mình bày ra gương mặt lạnh lùng: “Tô Mỹ Chỉ con bé hấp tấp này! Em không biết trong bụng mẹ còn có một tên nhóc nữa sao? Em cứ như vậy mà nhào tới, lỡ như đụng phải thì nhìn cha làm sao đánh em!”
Sau khi Tô Mỹ Chỉ nghe nói như thế vội vàng rụt cổ lại.
Cô bé giấy dụa tránh thoát từ trong tay anh trai, thận trọng đi đến trước mặt mẹ, rón rén vuốt ve trên bụng cô một chút: “Mẹ, em gái còn bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài vậy?”
Tô Duy Hưng ở phía sau tức giận hừ một tiếng: “Tô Mỹ Chỉ, ai nói cho em trong bụng mẹ nhất định là bé gái chú! Theo anh thì nó chính là một bé trai, bé gái thật sự là quá phiền toái, anh không muốn có thêm em gái đâu”
“Em thấy con trai các anh mới phiền phức ý! Mỹ Chỉ chỉ thích bé gái, anh trai quá ồn, Mỹ Chi không thích”
“Con trai tốt thì không so đo với con gái, lười nói chuyện với em”
“Xí”
Lệ Hữu Tuấn đang vội vàng trong phòng bếp, nghe được giọng nói của hai đứa nhóc.
con liền quay đầu nhìn sang Liếc mắt liền thấy Tô Kim Thư, cô đang đứng tại cửa ra vào giương mắt nhìn mình: “Đã tỉnh lại lúc nào?”
Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị bưng bữa sáng sang, nhưng lại phát hiện Tô Kim Thư đi chân trần, lông mày của anh trong nháy mắt không vui nhíu lại. Buông đồ trong tay xuống rồi đi tới, cũng không nói chuyện mà trực tiếp dùng một tay bế cô lên “Lại không mang giày, hiện tại là mùa thu, trên mặt đất rất lạnh em biết không hả?”
Nhìn thấy gương mặt anh lạnh lùng bế mình thả lên ghế bên cạnh bàn ăn, Tô Kim Thư.
không những không có cảm thấy uất ức mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Cô cứ như vậy giương mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn, bởi vì những ngày này liên tục làm việc cường độ cao, tên đàn ông này dường như cũng ngủ không được ngon giấc, dưới mi mắt mặt còn ẩn hiện một chút quầng thâm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Tô Kim Thư đột nhiên có chút đau lòng.
Được rồi được rồi, anh ấy gần đây bận việc đến túi bụi, mình vẫn đừng nên đi quấy rối anh ấy, để anh yên tâm hoàn thành công việc thôi, tránh khỏi việc anh lại phân tâm ra muốn chăm sóc mình.
“Nếm thử cái này”
Lệ Hữu Tuấn gắp một cái bánh bao hấp đưa tới bên miệng Tô Kim Thư: “Anh làm đó”
Tô Kim Thư vô cùng ngoan ngoãn há mồm cần một miếng bánh bao hấp, mùi thơm của nước canh bên trong toả ra vô cùng nồng đậm, có thể nhìn ra nó được làm theo công thức tỉ mỉ, quả thực có thể so tài một trận với đầu bếp Michelin trong nhà hàng.
Món ăn tinh tế sắc sảo như thế chắc phải phí không ít công phu mới có thể làm được!
Thế nhưng đêm qua anh rõ ràng rất bận rộn, giống như rất muộn mới xong?
Dù sao đêm qua Tô Kim Thư ngồi bên trong phòng ngủ chính hầm hừ một lúc, vốn dĩ cô còn tính đợi đến khi Lệ Hữu Tuấn hết bận rồi mới tiếp tục nũng nịu với anh, giở trò chơi xấu.
Nhưng mơ mơ màng màng một lúc, cho đến khi cô ngủ thiếp đi thì Lệ Hữu Tuấn cũng chưa từng xuất hiện.
Sau khi gặm xong một cái, hai tay Tô Kim Thư vòng lên ôm lấy cổ của Lệ Hữu Tuấn, không cho anh đứng thẳng người: “Gần đây có phải là rất vất vả không?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: “Rốt cục cũng nhớ tới quan tâm ông xã của em?”
Mặt mo của Tô Kim Thư đỏ ửng, tức giận đưa tay đẩy hắn: “Chán ghét, nói như thể em là một người không có lương tâm đến như vậy!”
Lệ Hữu Tuấn thuận thế trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh cô, bắt đầu lên án hành vi vô lại của cô đêm qua: “Còn nói không phải!
Đêm qua là ai nổi giận đùng đùng đóng sập cửa lại?”
Tô Kim Thư dịch đầu lệch qua bên ngực Lệ Hữu Tuấn: “Nếu như anh không muốn em đi, vậy thì em sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thai. Thế nhưng công việc là công việc, anh có thể đừng liều mạng như vậy hay không? Anh như vậy, em thật lo lắng anh sẽ vì mệt nhọc quá độ mà đột tử… AI”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền bị búng trên trán một cái.
“Có ai trù chồng mình như em không cơ chứ?”
Tô Kim Thư cong miệng lên bắt đầu nũng nịu: “Em có thể ngoan ngoãn nghe lời, về sau em cũng có thể tự mình kiếm tiền, anh không cần phải liều mạng như thế được hay không?”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mười phần tinh xảo, bởi vì mang thai nên khuôn mặt vốn dĩ chỉ lớn băng chừng bàn tay trở nên có chút mượt mà, gương mặt càng là trong trắng lộ hồng, mười phần đáng yêu.
Lệ Hữu Tuấn Tâm bên trong hơi động một chút, cúi đầu hôn lên gò má cô một chút: “Được”
Tô Kim Thư lúc này mới lộ ra ý cười, hai người anh đút em một ngụm, em cho anh ăn một ngụm, rất nhanh liền tiêu diệt sạch sẽ một lồng bánh bao hấp.
Thắng đến lúc Tô Kim Thư hài lòng chép iệng một chút, mới phát hiện bầu không khí trên mặt bàn dường như có chút không đúng.
Cô cứng ngắc quay đầu nhìn lại, phát hiện hai đứa nhóc Tô Mỹ Chi cùng Tô Duy Hưng đang dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn chằm chằm cô.
“Hai đứa nhìn mẹ như vậy làm gì?”
Tô Duy Hưng mười phần ghét bỏ nhìn qua mẹ nhà mình: “Mẹ à, mẹ không có tay sao?”
Tô Kim Thư lập tức liền kịp phản ứng, mặt mo đỏ ửng.
Chỉ là hiển nhiên rằng trong khi khoảng thời gian sống chung này, cô đã làm chuyện khoe ân ái này đến mức vô cùng thuần thục tự nhiên.
Đối mặt với sự chất vấn của con trai nhà mình, cô không có một tí xíu ngại ngùng nào, ngược lại là tay vừa nhấc lên liên trực tiếp năm ở cổ Lệ Hữu Tuấn, thậm chí còn vô cùng phách lối mà hôn một cái lên gương mặt anh “Như thế nào? Mẹ hôn ông xã của chính mình, ân ái cùng ông xã của mình thì có vấn đề gì sao?”
Tô Duy Hưng không nói nảy ra một cái liếc mắt: “Không có vấn đề, con chỉ là có chút hiếu kì, trước kia ở nước ngoài mẹ còn có tứ chỉ đầy đủ, làm sao vừa về nước đã biến thành tàn phế hai tay vậy?”
“Tô Duy Hưng cái đứa nhóc con thối này, nói chuyện kiểu gì thế hả? Tin hay không con còn như vậy, mẹ sẽ trực tiếp đánh con đến tàn phế hai tay hả!”
Tô Kim Thư trực tiếp đứng lên, giương nanh múa vuốt muốn đi xử lí con trai nhà mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT