Tất cả mọi người đều cho rằng giáo sư Lục là một người đàn ông từng có tin đồn là là không thể gần gũi với nữ sắc, nhưng bây giờ có vẻ như Không thế gần nữ sắc cái chết tiệt gì! Rõ ràng là có phong cách nhiệt tình phóng khoáng chứ còn gì nữa?
Những sinh viên nữ phải chứng kiến cảnh này gần như tan nát cối lòng.
Khi Lục Mặc Thâm buông tha Lâm Thuý Vân ra một lần nữa, cô ấy đã hoàn toàn bị hôn đến mơ hồ, như bị lạ trong sương mù mà không cách nào có thể tìm thấy hướng Bắc ở đâu cả.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lục Mặc Thâm vốn dĩ không hề cho Lâm Thuý Vân một chút thời gian nào để suy nghĩ gì cả, đôi mắt đó cứ nhìn cô chảm chäm như thế này, chớp cũng không chớp lấy một Trước mặt rất nhiều người như vậy lại bị hôn đi hôn lại nhiều lần như thế, da mặt của Lâm Thuý Vân dù có dày đến đâu cũng không thể nào chịu đựng được: “Giáo sư Lục, anh hãy nghe em nói…”
“Em thật sự có ý định để anh hôn em ở đây cả một đêm sao? Thật ra em có thể cứ đồng ý trước đi rồi đến tối anh sẽ cho em hôn đến khi nào em thấy đủ rồi thì thôi, không nên ở chỗ này mà lợi dụng tiện nghi của anh mãi thế”
Khốn kiếp! Lâm Thuý Vân cô ấy đã từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, thế nhưng một người không biết xấu hổ như Lục Mặc Thâm thật sự là chưa từng nghe qua, hôm nay cô thực sự đã được mở rộng tầm mắt!
“Gả cho anh đi, nhé?”
Đây là lần thứ ba trong buổi tối hôm nay Lục Mặc Thâm nói câu này.
Nhưng có điều lần này, anh không cứng nhắc như hai lần trước.
Giọng nói của anh ta đầy sự cưng chiều và dịu dàng, ánh mắt anh ta mềm mại như một dòng nước suối mùa xuân, như thể dù ở đâu hay thời gian nào anh ta đều có thể hấp dẫn Lâm Thuý Vân hướng vào mình.
Lâm Thuý Vân đã bị anh ta mê hoặc theo cách này, điều khiến cô không thể chịu đựng được nhất là chính là lúc Lục Mặc Thâm thì thầm vào tai cô với âm thanh trầm như tiếng đàn Cello.
Chỉ với một lời nói, cô ấy có thể tước bỏ vũ khí mà đầu hàng ngay lập tức.
Trong thời gian này, cô cố gắng ép chặt kìm nén trái tim như sắp bật ra khỏi miệng: “Vậy … Vậy nếu như em đồng ý thì có phải anh sẽ không tiếp tục hôn em nữa không?”
“Sai rồi, anh sẽ không ở đây trước mặt mọi người mà hôn em, còn sau đó thì anh không chắc!”
Lâm Thuý Vân vẫn cứ đứng một chỗ như thế này, dừng như có thể nhìn thấy dáng vẻ bề ngoài lịch thiệp không gì sánh bằng của anh ta lại là một trái tim cuồng nhiệt và không chịu gò bó.
Nhưng cô ấy chỉ thích một Lục Mặc Thâm luôn vui vẻ như thế này!
Nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một thứ cặn bã, gọi tắt là tứ cặn bã hiền lành!
Kiểu người như vậy thật sự là quá đáng yêu!
Lâm Thuý Vân cứ nhìn chäm chäm vào anh ta như thế này, đôi mắt cô ấy lấp lánh: “Vì anh đã cầu hôn em một cách chân thành như: thế này, vậy thì em không còn cách nào khác là phải rủ lòng từ bi đồng ý với anh vậy! Lục Mặc Thâm, em băng lòng!”
Lục Mặc Thâm cứ như vậy nhìn cô, khóe miệng khẽ co giật.
Ánh mắt phía sau cặp mắt kính trong suốt kia đột nhiên bắt đầu nhảy nhót tung tăng, như thể có một làn sóng đang dâng lên.
“Đúng là biết nghe lời!”
Lục Mặc Thâm thơm một cái lên miệng của cô rồi đưa cánh tay phải của mình ra để giúp cô đứng dậy.
Lâm Thuý Vân đã duy trì tư thế này quá lâu, vừa đứng vững là ngay lập tức nằm lấy cổ áo anh ta: “Lục Mặc Thâm, vừa rồi không phải anh đã đồng ý với em là chỉ cần em đồng ý anh sẽ không hôn em nữa có mà cái đồ lừa đảo này!”
Lục Mặc Thâm phớt lờ những gì cô ấy nói và trực tiếp cầm lấy chiếc micro trên tay Tôn Quang Tông.
Giọng nói cực kỳ tao nhã lại một vang lên trong buổi lửa trại tối nay: “Vừa rồi, Lâm Thuý vân đã đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Tối nay mọi người ở đây ai có tâm sự muốn tỏ tình thì cùng nhau lên đây, bởi vì chỉ đêm nay có lẽ không còn có cơ hội để tỏ tình đâu!”
“Ôi trời đất ơi!”
Ngay khi Lục Mặc Thâm vừa dứt lời, khung cảnh của bữa tiệc lửa trại bỗng trở nên vô cùng im lặng.
Hầu như tất cả mọi người đều có thế nghe thấy tiếng “rắc rắc” của củi đang cháy.
Ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người đều đang đổ dồn vào Lục Mặc Thâm. Một người đàn ông lạnh lùng và điên cưồng như vậy, thật sự vẫn là giáo sư Lục hiền lành nhưng thầm lặng trong tâm trí tất cả bọn họ sao?
Ngay cả một người tuỳ tiện như Lâm Thuý ‘Vân cũng bị chinh phục bởi những lời nói cực kỳ khí phách mà độc đoán của anh ta.
Lúc này cô đứng bên cạnh Lục Mặc Thâm và ngây người nhìn anh.
Tất cả các bạn học xung quanh kinh ngạc phát hiện một sự thật đó chính là, hình như lúc này trên mặt Lâm Thuý Vân đột nhiên lại xuất hiện cái gì đó ửng hồng trên hai má của cô?
Thậm chí, có một số người còn không tin vào mắt mình tưởng mình nhìn nhầm mà không ngừng dụi mắt.
Ở đại học Lan Ly này, Lâm Thuý Vân từ trước đến giờ vẫn luôn là nữ ma đầu đội lốt người vậy mà bây giờ cũng biết để lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như vậy sao?
Đúng là vậy, Lâm đại nữ thần của chúng ta của chúng ta vậy mà lại bị sự ngạo mạn độc đoán ngang ngược của ông lớn Lục khuất phục rồi!
Cô nhìn góc nghiêng của Lục Mặc Thâm với ánh mắt háo hức, khóe miệng hơi nhếch lên, bên trong ánh mắt cô thiếu chút nữa là xuất hiện bong bóng màu hồng.
Hệ điều hành bên trong nội tâm của Lâm Thuý Vân tại thời điểm này: “Ôi giời ơi chết mẹ rồi, đây thật sự là người đàn ông mà tôi đã nhìn trúng sao? Quả thật đúng là một tên tinh ranh, đẹp trai, đẹp trai, thật sự quá đẹp trai!
Nếu không phải ở đây đang có nhiều người như vậy, nhất định phải lao tới và đè anh ta xuống mặt đất rồi hôn một cái thật mạnh mẽ cho hả dạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT