*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vào lúc lên sân khấu biểu diễn, sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần cậu căn răng chịu đựng, vậy không phải đã đủ rồi sao?
Thế nhưng… Liễu Minh Hoa nói xong, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Nhưng mà cái gì cơ?” Chu Nam Dương nghĩ đến bản thân anhh ta đã để lại dấu vết, vội vàng hỏi tới.
“Nhưng mà hôm nay, điều đó đã không đến với Tô Kim Thư! Tuy răng như vậy, lúc này Tô Kim Thư gặp may mắn, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc là Lệ Hữu Tuấn”
Nhắc đến Tô Kim Thư, Liễu Minh Hoa hận đến mức cản chặt răng. Nhưng mà cũng may, mặc dù Lâm Thúy Vân bị đánh đến mức nhập.
viện, kế hoạch của cô coi như cũng thành công được một nửa.
“Hôm nay anh đã thực hiện được lời hứa của anh rồi, em cũng muốn được thực hiện được lời hứa của em”
Liễu Minh Hóa nhào vào lồng ngực, mềm mại dựa vào người anh ta: “Vào lúc anh gọi điện thoại cho em, anh còn nói anh sợ, không phải là vẫn được gio lên tận cửa hay sao?
Người đàn ông như vậy thật hèn hại Vừa đưa được phụ nữ lên nhà đã không thể khống chế được, không phải sao?”
Liễu Minh Hoa ở trong lồng ngực của anh ta cạ cạ một chút, người của Chu Nam Dương như lập tức được châm thêm lửa, rất nhanh đã có phản ứng.
Anh ta ôm cổ Liễu Minh Hoa, sờ loạn xạ một chút. Liễu Minh Hoa một tay đẩy anh ta ra: “Anh gấp gáp cái gì? Trên lầu còn có phòng, chúng ta đi lên thôi, đêm nay em sẽ thỏa mãn anh”
Hai người vội vã đi lên lầu, vừa mới tiến vào thang máy, Chu Nam Dương đã vội vã ôm cổ cô ta, điên cuồng mà gặm nhấm.
Mặc cho anh ta ôm mình, cô tưởng tưởng anh ta thành hình dáng của Nhan Thế Khải.
“Anh Thế Khải, anh Thế Khải…
“Em nói cái gì?”
“Tiếp tục…”
Chu Nam Dương tạm dừng, Liễu Minh Hoa lấy một tay đè anh ta xuống, hai người họ không biết xấu hổ mà ở thang máy mây mưa một hồi, lại không biết rãng hành vi của họ đã sớm bị camera trong thang máy quay lại toàn bộ.
Ở bên trong phòng an ninh, Tân Tấn Tài quay đầu nhìn người phụ nữ của gia đình: “Khuôn mặt này cô đã sớm nhận ra được là người nào rồi chứ? Đây là chiếc camera có độ phân giải cao và rõ nét!”
Còn người phụ nữ kia không phải ai khác, chính là La Anh Thư vị hôn thê giàu có của Chu Nam Dương. Hơn nửa tiếng trước, khi đang ở bên trong tiệc rượu cô đột nhiên bị một người mạnh mẽ túm lên xe.
Cô vốn tưởng rằng mình bị bắt cóc, nhưng không ngờ răng đám người kia lại trực tiếp đưa cô vào phòng theo dõi này.
Chẳng những thế còn cho cô theo dối trực tiếp.
“Các người rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn dẫn tôi vào đây?”
La Anh Thư quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người đàn ông đằng sau. Hai người đàn ông này, một người là Tân Tấn Tài, mà một người còn lại từ đầu đến giờ trên mặt không có biểu cảm gì, đang cố kìm nén sự tức giận là Nhan Thế Khải.
Anh ta không di chuyển ánh mắt, nhìn chäm chăm vào hai người đang mây mưa trên màn hình, mơ hồ còn có thể nghe được Liễu Minh Hoa ánh mắt mê đẳm gọi anh Thế Khải.
Nghe Tân Tấn Tài nói, Liễu Minh Hoa đem chứng cứ tài liệu Tô Kim Thư mang thai bán cho Asius với giá hơn năm trăm triệu, thậm chí còn cùng với Chu Nam Dương cố ý động tay động chân với sân khấu, làm cho Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm bị thương phải nhập viện.
Nhan Thế Khải nhìn chằm chằm Liễu Minh Hoa qua màn hình, tay đã sớm nắm chặt lại. Cho đến bây giờ anh chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ như Liễu Minh Hoa.
Ở trước mặt mình, cô ta luôn trong dáng vẻ của một người con gái hiền thục, lương thiện, chỉ đơn giản là một cô gái nhỏ, thế nhưng sau lưng mình, cô ta có thể nham hiểm, giả đối thậm chí hoàn toàn không có chút xíu lòng tự trọng nào.
Tân Tấn Tài cười tủm tỉm nhìn La Anh Thư: “Cô à, tôi cũng thấy cô hơi lạ đấy! Nhìn thấy vị hôn phu của mình ngoại tình, chẳng lẽ cô không tức giận sao? Thế mà còn có thế thoải mái chất vấn chúng tôi như vậy?”
La Anh Thư nhìn bọn họ chằm chẳm nói “Các người rốt cuộc là có mục đích gì? Nếu các người là những tên tống tiền để vơ vét tài sản của tôi thì..”
“Hãy câm miệng lại đi! Những đồ vật này ở nhà họ La các người, tôi không thèm lấy đâu!
Chẳng qua là tôi chỉ muốn làm chuyện tốt, không đành lòng nhìn một cô gái trong sáng xinh đẹp như cô bị một tên đàn ông cặn bã lừa gạt thôi!”
La Anh Thư cực kì nghi ngờ, nói: “Thật vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Nếu như chúng tôi thật sự có ý đồ như cô đã nói, thì bây giờ cô đã phải nghĩ cách để huy động tiền bạc rồi đúng không?”
“Cho nên ý của các anh là, mặc kệ sự việc gì sẽ diễn ra, cũng không nhúng tay vào đúng không?”
Tân Tấn Tài khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa nói: “Tôi cam đoan.”
Nói xong anh quay đầu nhìn về phía Nhan Thế Khải: “Anh thì sao?”
Nhan Thế Khải lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng cực kì u ám, đột nhiên anh cảm nhận được sự ngu ngốc của bản thân mình, thế mà lại bị cũng một người phụ nữ lừa gặt lặp lại nhiều lần, thậm chí còn đùa giốn mấy vòng với cô ta, thật sự là anh dễ bị lừa như vậy sao?
“Tôi đi trước.” Nhan Thế Khải lạnh lùng mở miệng, xoay người lập tức chuẩn bị rời đi.
Tân Tấn Tài vội vàng đứng lên: “Ui cha, anh không cần ở lại xem náo nhiệt hay sao?”
“Dù sao cũng không có kết quả gì tốt cả, có nhìn hay không thì cũng vậy.”
Tân Tấn Tài có chút bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng đoán răng chắc chắn Nhan Thế Khải đã phải bị chịu đả kích nặng nề.
“Hừ, anh không xem thì tôi xem! Chỉ là nghĩ răng chắc chẳn chuyện này sẽ phấn khích đến cỡ nào, tôi cũng không nhẫn tâm mà bỏ quai”
Tân Tấn Tài vui vẻ rạo rực đứng lên đi về phía chỗ của Liễu Minh Hoa, đi qua lầu sáu.