“Một tuần sau là hội giao lưu giữa hai đại học, đến lúc đó nếu như chúng ta lấy được thành tích tốt, hai người các anh phải suy nghĩ thật kỹ xem sẽ khao chúng ta như thế nào đi!”

Lâm Thúy Vân giơ ly rượu đỏ lên, Tô Kim Thư cũng cầm ly sữa bò giơ lên.

Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nhìn anh chồng yêu Lệ Hữu Tuấn của mình, bảo: “Thúy ‘Vân nói đúng lắm, hiện tại em cũng được coi như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cậu Lệ anh phải phụ trách đấy nhé!”

Hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm liếc nhau một cái, cười nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ có điều bất ngờ lớn cho các eml”

Lâm Thúy Vân nghe câu này xong, con mắt lập tức phát sáng lên: “Điều bất ngờ gì thế?”

Cô ấy đi mấy bước đến bên cạnh Lục Mặc Thâm, nháy mắt ra hiệu cho anh ta nói: “Giáo sư Lục, anh có thể tiết lộ một chút trước được không?”

Lục Mặc Thâm tỏ vẻ vô cùng ngạo kiều “Anh đã nói là điều bất ngờ thì tất nhiên sẽ không tiết lộ trước rồi. Nếu như anh tiết lộ, vậy còn coi như bất ngờ nữa à?”

“Đồ hẹp hòi!”

Trong phòng, ánh đèn dịu êm chiếu lên khuôn mặt cười vui của hai người Lâm Thúy ‘Vân và Tô Kim Thư trông vô cùng dịu dàng, các cô đều đang chờ mong điều bất ngờ vào một tuần sau Thế nhưng trên thế giới này có một số việc mãi chẳng thể nào đoán trước, các cô không biết răng, một tuần sau thứ đang chờ các cô cũng không phải là điều bất ngờ vui vẻ gì, mà là điều kinh hãi to lớn xe.

Sáu giờ chiều hôm nọ, cửa bệnh viện trung tâm.

Liễu Tần Tảo đã đứng đây chờ sớm hơn thời gian hẹn khoảng mười phút Đợi đến sáu giờ đúng, anh ta vẫn không thấy bóng dáng Liễu Minh Hoa đâu.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta thiếu điều không gọi nát cái điện thoại của Liễu Minh Hoa.

Nhưng mà anh ta gọi hơn hai mươi cuộc gọi, toàn bộ đều không có ai nghe máy.

Liễu Tân Tảo tức đến mức thiếu chút nữa dứt khoát đập nát điện thoại, nhưng hôm nay trên người anh ta đã không còn cắc bạc nào, nếu ngay cả mấy trăm nghìn đó anh ta còn không lấy được thì đêm nay anh ta sẽ phải ngủ đầu đường.

Liễu Tân Tảo cực kỳ không cam tâm, anh ta chuẩn bị xông vào bệnh viện tìm Liễu Minh Hoa, nhưng chú bảo vệ đã chú ý đến anh ta từ khi anh ta tới đây rồi.

Bảo vệ thấy anh ta tức nổ phổi, hơn nữa còn ăn mặc lưu manh như thế nên không cho anh ta bước qua cửa bệnh viện.

Cũng vào thời điểm này, ở nơi cách cửa bệnh viện không xa có một chiếc xe sang trọng đang đậu Nhan Thế Khải cầm điện thoại trong tay, xoay người đi xuống xe.

Giọng điệu của anh ấy cực kỳ bình tĩnh, nói: “Tôi đến rồi”

Anh ấy vừa cúp máy chưa được bao lâu, Liễu Minh Hoa đã xuất hiện Liễu Tân Tảo vừa thấy cô ta, lập tức tức giận đến mức tóc tai dựng ngược cả lên.

Anh ta dậm chân trực tiếp xông lên, chặn đường kéo Liễu Minh Hoa lại, trở tay năm lấy cánh tay của cô ta, dùng sức hất lên Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, Liễu Minh Hoa không đứng vững, trực tiếp ngã huych xuống đất.

Liễu Tân Tảo bởi vì tức đến nổ phổi nên dùng sức cũng rất lớn.

Lần này Liễu Minh Hoa ngã rất nghiêm trọng, đầu gối cánh tay lập tức bị tróc da, thậm chí còn bắt đầu chảy máu.

“Chị đúng là đồ lỗ vốn chết tiệt, đã bảo năm giờ rưỡi cho tôi tiền mà, con mẹ nó bây giờ mới đến! Có phải chị muốn chết không?”

Liễu Tần Tảo giận đến mức mặt mũi tái mét, anh ta trực tiếp xông lên, vừa kéo túi của Liễu Minh Hoa đã bắt đầu xé rách: “Nhanh lên, đưa ví đây cho tôi! Tiền đâu, tiền đâu?”

Anh ta đổ mọi thứ trong túi của Liêu Minh Hoa ra đầy đất, lật hết cái túi của cô ta, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Trong lúc nhất thời, lửa giận trong lòng anh ta càng bùng nổ: “Con đĩ này, chị cũng dám trêu đùa tôi nữa à!”

Nói xong, anh ta đi lên muốn túm Liễu Minh Hoa lần nữa.

Nhưng vào lúc này, tay phải giơ lên đột nhiên bị người khác bắt được.

Liễu Tân Tảo vừa quay đầu lại đã thấy một gương mặt xa lạ đang lạnh lùng nhìn mình chäm chãm: “Dừng tay!”

Liễu Tân Tảo đứng đây chờ lâu như vậy, chút kiên nhẫn cuối cùng đều bị tan hết, lúc.

này anh ta ngang ngược vô cùng: “Bớt mẹ nó lo chuyện bao đồng đi, đây là chuyện nhà tôi!”

Liễu Minh Hoa vừa thấy Nhan Thế Khải xuất hiện, nước mắt lập tức rơi như mưa.

Cô ta không ngừng nghẹn ngào nức nở: “Anh Khải đi mau, người đàn ông này là em trai em, cậu ta là một tên ác quỷ, anh tuyệt đối đừng trêu chọc cậu ta, cậu ta mà tức lên là mặc kệ mọi thứi”

“Anh Khải?”

Liễu Tân Tảo vừa nghe thấy cách xưng hô như thế, đôi mắt tức khäc sáng rực.

Anh ta lập tức buông Liễu Minh Hoa ra, quay đầu lại đánh giá Nhan Thế Khải từ trê xuống dưới: “Anh là bạn trai của chị tôi à? Ö, tôi thấy anh đi xe sang trọng, nhà rất giàu có đúng không! Không bằng anh cho tôi ít tiền thay cho chị tôi, bằng không, hôm nay tôi sẽ gây chuyện đến mức từ này về sau chị ta không thể đi làm ở đây được nữa!”

Liễu Minh Hoa đứng sau lưng Nhan Thế Khải không ngừng khóc rống: “Anh Khải, anh đi mau, anh đừng để ý đến cậu ta!”

“Đòi tiền đúng không, tôi cho cậu.”

Nhan Thế Khải trực tiếp lấy chút tiền ra từ trong ví tiền của mình, tiện tay rút hai mươi mấy tấm đập lên mặt anh ta: “Cầm tiền rồi cút ngay!”

Bị tiền đập vào mặt, Liễu Tân Tảo chẳng những không giận, ngược lại còn không dẫn nổi cúi xuống nhặt hết số tiền rơi trên đất.

Anh ta đắc chí nhìn Liễu Minh Hoa một cái, nói: “Chị cũng không tệ lắm, thế mà lại câu được người có tiền!”

Anh ta vừa bôi nước bọt lên tay, vừa tham lam đếm tiền.

Anh ta phát hiện người đàn ông này tiện tay lấy ra hẳn tám triệu tư!

Tân Tảo càng hưng phấn đến tột đỉnh: Tốt quát Anh ta không nghĩ tới cô chị gái lỗ vốn này vậy mà câu được một con rùa vàng!

Vậy có phải từ nay về sau anh ta không cần phải lo lắng về tiền nữa rồi?

Anh ta hung tợn trừng Liễu Minh Hoa một cái rồi hấp tấp bỏ đi.

Nhan Thế Khải cau mày nhìn Liễu Minh Hoa, ánh mắt phức tạp.

Anh ấy cứ đứng tại chỗ như vậy, thật lâu vẫn chưa nói gì.

Ngược lại là Liêu Minh Hoa có vẻ hết sức xấu hổ, hốc mắt cô ta đỏ rực, muốn đứng lên, nhưng vừa rồi hình như bị đẩy ngã rất nặng, hoàn toàn không thể đứng lên Nhan Thế Khải cau mày, cuối cùng vẫn vươn tay giúp đỡ, kéo cô ta một cái: “Anh Khải, em rất xin lỗi, em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho anh số tiền mà anh đã đưa cậu ta!”

Nhan Thế Khải do dự một chút, nói: “Chuyện tiền bạc sau này hãy nói, cô đi xử lý vết thương trước đi, sau đó miêu tả kỹ chuyện của Kim Thư cho tôi nghe.”

Vốn dĩ Liễu Minh Hoa còn định ôn chuyện với anh ấy, nhưng bây giờ thấy Nhan Thế Khải vừa mở miệng đã nhắc tới Tô Kim Thư, trong nội tâm cô ta lại càng ghen ty cực kỳ.

Chẳng qua cô ta vẫn ra vẻ mình là người bị hại: Vâng”

Hai người đi đến phòng cấp cứu của bệnh viện.

Liễu Minh Hoa bôi thuốc xong, tìm một quán cà phê đối diện bệnh viện vào ngồi.

Vốn dĩ Nhan Thế Khải định hỏi chuyện Tô Kim Thư luôn, nhưng thấy vừa nấy Liễu Minh Hoa đã bị thương, lúc này hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc sa sút, anh ấy cũng không tiện hỏi trực tiếp quá, thế là rẽ ngoặt sang chủ đề khác: “Thì ra cô còn có em trai”

Liễu Minh Hoa khẽ gật đầu: “Nhà em trọng nam khinh nữ, lúc ấy em tốn rất nhiều sức mới có thể thành công học đại học.”

Nhà cô ta có hai đứa em trai, đứa lớn là một tên quỷ, đứa bé…

Liễu Minh Hoa đột nhiên lạ mắt tiếc nuối, cô ta cũng không nhắc đến những chuyện bực mình thế này nữa, ngược lại là rất chủ động bàn về chủ đề vây quanh Tô Kim Thư, muốn nhờ việc này để chứng minh với Nhan Thế Khải là cô ta cũng không có suy nghĩ khác: “Anh Khải, người đó là đàn ông, nhưng lúc ấy anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang trên mặt, cho nên em cũng không thấy rõ tướng mạo của anh ta rốt cuộc trông như thế nào. Em đi theo anh ta một lúc, chỉ chụp được một bóng lưng, cũng không biết có hữu dụng không”

Liễu Minh Hoa đưa điện thoại ra.

Nhan Thế Khải xem, phát hiện người đàn ông trong tấm ảnh rất đẹp trai, đúng là đội một chiếc mũ lưỡi trai Nhưng từ một phần tóc lộ ra ngoài vành nón cũng có thể nhìn ra, hình như anh ta có mái tóc vàng óng ánh.

Thật ra trước khi tới, Liễu Minh Hoa đã nghe được tư liệu của người này.

Nghe nói gần đây đại học Lan Ly có một nhóm học sinh trao đối mới đến, hình như: trong đó còn có mấy người con lai.

Mà tư liệu lúc trước cô ta cướp được từ trong tay Tô Kim Thư chắc hẳn là một trong các học sinh trao đổi đó.

Nhưng tất nhiên, tin tức này cô ta tuyệt đối không thể nói cho Nhan Thế Khải nhanh như: vậy được, nếu không lần sau cô ta phải tìm cái cớ gì để hai người gặp nhau chứ?

Sau khi giao ảnh cho Nhan Thế Khải, Liễu Minh Hoa cũng không tiếp tục nói gì khác, mà rất ngoan ngoãn đứng lên: “Anh Khải, nhà em ở ngay đối diện đại học Lan Ly, hôm đó em cũng gặp phải người đàn ông này ở cửa trường học, cho nên mấy ngày nay em sẽ tìm cách chú ý một chút, nếu có tin tức gì thì em sẽ lập tức thông báo cho anh”

“Được”

“Công việc của anh cũng rất bận, nếu như: không có những chuyện khác thì em đi trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play