Gương mặt đẹp trai của người đàn ông đột ngột thay đổi.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang trầm thấp thì cả hai té vào một chỗ.

“Cậu có sao không?” Tô Kim Thư vộivàng chạy lên.

Nhưng khi cô vén mái tóc dài vương vãi trên mặt của Lâm Thúy Vân thì cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cô ngẩn người: “Thúy Vân, cậu…”

Lâm Thúy Vân bị cú ngã này làm cho thất điên bát đảo, cuối cùng vất vả lắm cô ấy cũng mở được mắt nhưng mà đột nhiên cô ấy lại cảm thấy miệng mình có chút mềm?

Vừa cúi mắt nhìn xuống thì phát hiện mình đang năm trên người đàn ông giống như bạch tuộc, hai môi chạm vào nhau, động tác vô cùng ái muội.

“A, nụ hôn đầu của tôi!”

Lâm Thúy Vân hét lên, cô ấy nhanh chóng ngồi dậy, gần như không kịp suy nghĩ cô ấy lập tức quăng ra ngoài một cái tát.

Đọc truyện tại đây.

Người đàn ông thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần lại thì đã bị tát một cái rất mạnh.

“Chát!”

Tiếng bạt tay giòn giã vang lên, cả một gốc sân thượng yên tĩnh lập tức chìm vào khoảng im lặng bí bách và bị đè nén.

Tô Kim Thư, người đang đứng ở một bên, dường như có thể thấy được lửa giận đang tăng vọt lên trong không khí.

Đây là một cảm giác rất quen thuộc, lúc trước cô chọc Lệ Hữu Tuấn tức giận cũng có không khí như thế này.

Người đàn ông này, anh ta đã thực sự tức giận.

“Thúy Vân, đứng dậy nhanh lên, chạy mau, chạy mau lên!”

Tô Kim Thư vội vàng tiến lên kéo Lâm.

Thúy Vân lên: “Cậu đi nhanh lên.”

“Tại sao cậu lại muốn mình đi? Kim Thư, buông ra ngay, hôm nay mình phải giết anh ta! Đây là nụ hôn đầu tiên của mình đó, là nụ hôn đầu tiên trong 23 năm ròng rã của mình đói”

Bên này Tô Kim Thư vẫn còn đang kéo Lâm Thúy Vân, nhưng mà người đàn ông đằng kia đã đứng dậy với khuôn mặt lạnh lùng.

Lục Mặc Thâm anh đã sống hai mươi tám năm rồi, ngay cả cha mẹ anh ta cũng chưa chạm vào một ngón tay của anh ta, vậy mà hôm nay anh ta đã bị một cô gái thối tha tất.

Đây đúng là một chuyện vô cùng nhục nhã, tuyệt đối không thể tha thứ được.

Lục Mặc Thâm bước tới vài bước và nắm lấy cánh tay Lâm Thúy Vân, kéo cô ấy mạnh đến nỗi suýt ngã.

Lâm Thúy Vân không thể thoát ra, vì vậy cô ấy chỉ có thể tức giận nhìn anh ta chằm chăm: “Cái tên lưu manh kia, mau thả tôi ra!”

Sắc mặt của Lục Mộc Thâm lạnh lùng: “Cô gái thối tha kia, cô vừa nói cái gì? Cô nói muốn làm thịt tôi?”

“Đúng vậy, cho dù hôm nay tôi không làm thịt anh thì sau này tôi cũng không buông tha cho anh, anh chờ xem!”

“Được lảm!”

Lực tay của người đàn ông dần dần tăng lên, ngay khi Lâm Thúy Vân cho rằng cánh tay sắp bị anh ta bẻ gấy thì điện thoại trong túi anh ta đột nhiên vang lên.

Anh ta lạnh lùng nhìn qua màn hình điện thoại, sắc mặt u ám của người đàn ông cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Đêm nay tôi không có thời gian xử lý cô, tôi đợi cô thực hiện lời hứa.”

Sau khi dằn mạnh cánh tay của Lâm Thúy Vân thì người đàn ông quay lưng bỏ đi sau khi nhấn nút trả lời.

“Anh, cái người này!” Lâm Thúy Vân tức giận, cô ấy còn định đuổi theo nhưng mà đã bị Tô Kim Thư nắm bàn tay kéo lại: “Thúy Vân, cậu đừng kích động nữa, người đó biết Lệ Hữu Tuấn, lai lịch của anh ta hẳn là không bình thường”

“Nhưng tớ thực sự không thể nuốt trôi cơn giận này.”

Lâm Thúy Vân tức giận dậm chân, đang muốn đuổi theo thì trong đại sảnh đã vang lên một tiếng nhạc du dương.

Ngay sau đó, giọng nói của người dẫn chương trình nữ vang lên: “Kính mời quý vị khách mời tập trung ra rìa sân khấu ngay bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến khung cảnh ngọt ngào và thiêng liêng trong lễ đính hôn của anh Cố Đức Hiệp và cô Liễu Mộng Ngân”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cửa hông.

Chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra, Liễu Mộng Ngân năm lấy cánh tay của Cố Đức Hiệp cười vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào bước vào.

Hai người chậm rãi đi trên thảm đỏ.

Liễu Mộng Ngân hất cằm tự hào, sau khi dò xét trong đám đông thì cô ta nhìn thấy Tô Kim Thư, trong mắt đầy khiêu khích.

Con tiện nhân kia ở đây giả vờ bình tĩnh phải không?

Đừng tưởng rằng tôi không biết, nhìn thấy tôi và Cố Đức Hiệp đính hôn, trên thực tế thì trái tìm của cô đã rỉ máu rồi phải không?

Khuôn mặt của Cố Đức Hiệp nở một nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Kim Thư, ánh mắt anh ta bỗng trở nên u ám và lạnh lùng.

Trong cơn tức giận anh ta còn đẩy Liễu Mộng Ngân ra, sau đó bước thẳng tới “Anh Hiệp?”

Liễu Mộng Ngân sửng sốt trước hành động của anh ta, vội vàng cầm váy chạy theo.

Đối mặt với Tô Kim Thư, trên mặt Cố Đức Hiệp lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét: “Cô ở đây làm gì? Ở đây không chào đón cô, cô lập tức cút ra khỏi đây”

Lúc này thì mẹ của Cố Đức Hiệp cũng bước ra ngoài, khi nhìn thấy Tô Kim Thư, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn: “Cô gái này rốt cuộc là có ý gì? Tuổi còn trẻ, lại còn là bác sĩ thì hẳn là được giáo dục rất tốt, cô có biết mấy chữ không hợp thì tan không?

Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi, sao cô lại tới đây nữa? Cô không biết xấu hổ sao?”

“Đúng là mẹ nào con nấy nhỉ?” Trên mặt Tô Kim Thư lộ ra một nụ cười châm chọc; “Tại sao tôi lại ở chỗ này thì hẳn là bà nên hỏi con dâu tốt của bà chứ không phải tôi”

Đứng ở một bên, Lâm Thúy Vân cũng rất kiêu ngạo mà hai tay ôm ngực: “Đúng vậy!

Nếu không phải vợ chưa của anh đã khóc lóc cầu xin chúng tôi tới thì chúng tôi làm sao có thể ở đây được? Dù sao chúng tôi cũng đã đến tham gia vào bữa đính hôn của các: ¡, sau khi về nhà còn phải rửa mắt “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Cố Đức Hiệp nghỉ ngờ quay lại nhìn Liễu Mộng Ngân.

Liễu Mộng Ngân nở một nụ cười khôn khéo, cô ta vội vàng chạy đến: “Kim Thư, tôi biết có nhiều hiểu lầm giữa hai chúng ta.

Nhưng hôm nay là ngày tôi đính hôn với anh Hiệp cho nên tớ muốn mời cậu đến đây để làm chứng cho bọn tới”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tô Bích Xuân ở phía sau.

Tô Bích Xuân hiểu ý gật đầu, sau đó đi tới, bưng hai ly rượu đỏ, một ly đưa cho Liễu Mộng Ngân, ly còn lại đưa cho Tô Kim Thư.

“Năm đó cũng không biết tại sao đột nhiên rời đi không nói lời từ biệt, anh Hiệp còn lo lắng vô cùng, nhưng mà ngàn lần không nghĩ tới cậu lại như vậy…

Liễu Mộng Ngân nói tới chỗ này, sao đó cố ý giả vờ như muốn nói lại thôi làm cho mọi người tự do tưởng tượng một lúc: “Quên đi, chúng ta sẽ không nhắc đến quá khứ. Bất kể lúc trước cậu đã làm gì thì anh Hiệp cũng sẽ không quan tâm nữa. Tôi cũng mong rằng cậu có thể để ý đến danh tiếng và mặt mũi đừng ảo tưởng về anh ấy nữa”

Nói xong, Liễu Mộng Ngân ngẩng đầu uống cạn ly rượu đỏ trong tay: “Hôm nay, hai người chúng ta sẽ làm hòa ở đây”

Cô ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người có mặt đều dồn dập gật đầu.

Mẹ của Cố Đức Hiệp và những người khác cũng mỉm cười: “Thấy không, đây là sự giáo dục mà một quý cô thực sự cần phải có, ánh mắt của Đức Hiệp nhà chúng tôi vẫn tốt, Mộng Ngân thực sự rất hào phóng lại hiểu chuyện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play