Mặc dù đã trôi qua ngần ấy năm nhưng trên gương mặt của Tống Chỉ Manh vẫn không hề để lại dấu vết của thời gian.

Bất kể biểu cảm hay nụ cười của cô ấy đều y như cô gái của những năm đó, vô cùng trong trẻo và sạch sẽ.

Tuy nhiên Khúc Thương Ly lại trở nên âm trầm kín tiếng, thậm chí tính cách của anh ấy đã lạnh lùng hơn rất nhiều.

Luôn có người nào đó có thể cảm nhận được vẻ lạnh nhạt xa lánh toát ra từ trên người anh ấy.

“Thương Ly?”

Giọng nói quen thuộc kéo lý trí của Khúc Thương Ly trở lại từ những ký ức xa xăm, ánh mắt anh ấy dần tập trung vào khuôn mặt Tống Chỉ Manh đang đứng trước mặt.

Tống Chỉ Manh đã bỏ đi nhiều năm như vậy, mà anh ấy cũng trở nên lạnh nhạt ngần ấy năm, thậm chí còn không học nổi cách mỉm cười.

Ngoại trừ nụ cười từ tận đáy lòng khi đối mặt với Khúc Nhất Phàm, thì bây giờ khi đứng trước mắt cô ấy, nụ cười của anh ấy lại trở nên cứng ngắc.

“Tại sao anh lại đứng thẫn thờ ở chỗ này một mình vậy?”

Tống Chỉ Manh nghiêng đầu nhìn anh ấy.

Khúc Thương Ly im lặng.

Tống Chỉ Manh hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Liệu có phải những lời vừa rồi của trợ lý Lâm khiến anh không vui đúng không?”

Cũng không hẳn là như vậy, nhưng những lời nói của trợ lý Lâm bỗng dưng chạm vào nỗi đau sâu nhất trong tim Khúc Thương Ly, vì vậy anh ấy cảm thấy không thoải mái và muốn ra ngoài hít thở không khí.

“Không phải”

Thấy anh ấy không chịu thừa nhận trong thoáng chốc Tống Chỉ Manh bỗng im lặng.

Cô ấy không phải là kẻ ngốc thậm chí còn rất thông minh nữa là đằng khác.

Cô im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Thương Ly, em đã sống ở nhà anh cũng gần một tuần rồi”

Cô ấy muốn rời đi sao?

Khúc Thương Ly chỉ thấy hô hấp của mình hơi ngừng lại, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình thản: “Cũng gần một tuần rồi”

Tống Chỉ Manh ngẫm nghĩ một lại rồi thử dò hỏi: “Anh có ghét em không?”

“Sao cô lại hỏi như vậy?”

“Thật ra trong lòng em có một điều khó hiểu, chỉ là không biết mở miệng nói như thế nào với anh”

Khúc Thương Ly tựa hồ biết cô ấy muốn nói gì.

Ngay cả khi cô ấy biết được sự thật thì đã Sao nào?

Để cô ấy căm ghét nhà họ Tống vì đã ép buộc bọn họ phải tách ra, rồi phát hiện ra mình bị bệnh sau đó phải sống trong những ngày tháng đau khổ hay sao?

Đây không phải là kết quả mà Khúc Thương Ly muốn thấy.

“Nhất Phàm… là con của em và anh…

Tống Chỉ Manh chưa kịp nói dứt lời thì đấ bị anh ấy cắt ngang “Không phải”

“Nhưng trong bức ảnh đó rõ ràng là em đã có thai”

“Cô mang thai thì nên hỏi người thân trong gia đình mình rằng con cô ở đâu chứ? Lúc đó không phải cô đã nói rằng không hề quen biết tôi hay sao? Bây giờ nhìn thấy tấm hình đó lại muốn cướp của con tôi đi à?

“Không phải, em không có ý đó, em chỉ…”

Khuôn mặt Khúc Thương Ly trở nên lạnh lùng.

“Được rồi, Nhất Phàm vẫn đang chờ chúng 1a ở đó đấy”

Khúc Thương Ly nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi.

Tống Chỉ Manh căn chặt môi rồi đi theo anh Nhìn theo bóng lưng anh ấy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

“Khúc Thương Ly, đừng tưởng rằng anh không chịu thừa nhận thì em không thể làm gì được, trên thế giới vẫn còn một việc gọi là xét nghiệm DNA kiểm tra huyết thống đó: Sau khi trở về, mọi người dùng xong bữa ăn này trong không khí hài hòa như cũ.

Vốn dĩ Khúc Nhất Phàm còn muốn đi dạo ở những nơi khác nữa, nhưng Khúc Thương Ly không còn tâm trạng.

Mà vẻ mặt của Tống Chỉ Manh cũng không được tốt cho lắm.

Khúc Nhất Phàm là một đứa trẻ rất thông minh, sau khi quan sát sắc mặt của mọi người cậu bé lập tức từ bỏ ý định này.

Sau khi Tô Kim Thư tận mắt tiễn ba người bọn họ rời khỏi, trong lòng cô mơ hồ có chút lo lắng.

Chẳng lẽ Khúc Thương Ly vẫn không chịu thẳng thắn với chị Chỉ Manh hay sao?

Trợ lý Lâm hoàn toàn không hề biết những chuyện đã xảy ra giữa hai người Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly. Bữa ăn này anh ta đã tận mắt nhìn thấy nam thần trong lòng mình, hơn nữa còn được chụp ảnh chung với Tống Chỉ Manh, quả thật là kiếm được món hời lớn: “Cô Tô chúng ta cũng trở về thôi!”

Tô Kim Thư gật đầu rồi đi theo trợ lý Lâm quay lại công ty của Lệ Hữu Tuấn.

Tuy nhiên khi hai người họ vừa mới bước tới cửa chính của tòa nhà, thì lập tức trông thấy hầu hết mọi người trong công ty đang rất bận rộn Trợ lý Lâm vô cùng ngạc nhiên kéo một cô lễ tân đang vội vàng rời khỏi “Có chuyện gì vậy?”

“Trợ lý Lâm anh không biết sao? Boss đột nhiên nói rằng anh ấy phải đi công tác một thời gian, mười phút trước đã xuất phát rồi. Vì vậy bây giờ giám đốc cao cấp của tất cả các bộ phận đang mở họp khẩn cấp, ngay cả bộ phận nhân sự và vật tư cũng đều không tha”

Nói xong câu đó, nhân viên lễ tân vội vàng rời khỏi.

Trợ lý Lâm quay sang liếc nhìn Tô Kim Thư với vẻ mặt đầy sửng sốt: “Cô Tô, boss phải đi công tác hả?”

Tô Kim Thư cũng không hiểu gì hết: “Tôi không biết”

Hai người vội vã tiến vào thang máy VIP chuyên dành cho tổng giám đốc ở bên kia.

Nhưng khi họ vừa đến văn phòng thì không trông thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn đâu cả.

Trái tìm của Tô Kim Thư chợt nhảy dựng, đôi chân cô trở nên mềm nhũn ngã lên ghế sô pha.

Lần này Lệ Hữu Tuấn thật sự tức giận rồi.

Trợ lý Lâm có chút lo lắng khi nhìn thấy cô như vậy.

“Cô Tô đừng lo lắng, nếu boss phải đi công tác thì anh ấy nhất định sẽ liên lạc với cô! Hay là cô xem thử thoại di động của mình trước đi, có lẽ tín hiệu trong nhà hàng đó không được tốt cho lắm”

Tô Kim Thư lấy điện thoại của mình từ trong túi xách ra.

Quả nhiên đúng là như vậy có hai cuộc gọi nhỡ từ Lệ Hữu Tuấn.

Cuối cùng anh còn để lại một lời nhắn: “Anh đi công tác, hết bận anh sẽ quay lại ngay, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và các con, đừng nhớ anh!”

Đừng nhớ anh à?

Làm sao mà cô không nhung nhớ anh đây!

Tô Kim Thư nhanh chóng gọi lại nhưng điện thoại của Lệ Hữu Tuấn đã tắt máy.

Lúc này có lẽ anh đã lên máy bay rồi.

Tinh thần Tô Kim Thư bỗng chốc cảm thấy hơi hoang mang, chỉ đành quay trở lại biệt thự.

Trên đường đi cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề không bắt máy một cuộc nào cả.

Anh đã đi đâu rồi?

Rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh căng thẳng đến mức rời đi mà không lời tạm biệt vậy?

Tô Kim Thư cho răng anh vân đang giận mình nên mới tránh mặt mình.

Vừa nghĩ đến đây cô không khỏi cảm thấy cánh mũi chua xót, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, gần đây đầu óc cô ngày càng trở nên đần độn làm chuyện gì cũng hỏng.

Suy nghĩ như vậy Tô Kim Thư dứt khoát nẵm bò trên ghế sô pha trong phòng khách rồi mơ màng ngủ thiếp đi Cũng không biết đã qua bao lâu, trong giấc ngủ cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.

Tô Kim Thư lập tức bừng tỉnh, gần như đứng bật dậy theo bản năng chạy tới cửa: “Hữu Tuấn!”

Cánh cửa đã được mở ra, có hai người đứng ở đó.

Một người là Lâm Mộc đang mở cửa, mà người còn lại là Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị tiến vào.

Không phải là Lệ Hữu Tuấn…

Vẻ mặt mừng rỡ của Tô Kim Thư lập tức cứng đờ trên khuôn mặt, cả người trong nháy mắt lập tức trở nên ủ rũ.

Thẩm Tư Huy cười tủm tim chào hỏi Lâm Mộc, sau đó nhìn về phía cô.

Anh ta lắc chiếc giỏ trái cây trong tay về phía cô: “Chị dâu là tôi, anh hai sai tôi tới đây thăm chị này!”

Tô Kim Thư không có tinh thần mỉm cười đây gượng gạo: “Thế à?”

Lệ Hữu Tuấn nổi giận với cô, sao có thể kêu Thẩm Tư Huy đến thăm mình chứ?

Nhất định là Thẩm Tư Huy cố ý an ủi mình.

Anh ta ngồi xuống chiếc sô pha ở phía đối diện Tô Kim Thư, rồi đặt giỏ trái cây trong tay sang một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play