€ó lẽ từ lúc nào đó, Lục Mặc Thâm đã thay đổi một cách vô tri vô giác, ngầm hiện diện trong lòng cô ấy.
Chẳng qua là trong giây phút ngắn ngủi khi rơi xuống sườn dốc, cô ấy mới bắt đầu nhận ra rằng, thật ra mình cũng thích anh ta.
Biết bao lời muốn nói chất đầy bụng đã lên đến tận cổ họng rồi nhưng cuối Thúy Vân chỉ biết nói ra một câu ngắn ngủi: “Hmm… Điện thoại của anh cứ reo kìa, nếu không có gì thì anh nghe máy trước đi?”
Lục Mặc Thâm khẽ nhếch miệng, rất nhanh sau đó lại lạnh lùng cười.
Anh ta xoay người, đồng thời nhấn nút trả lời “Boss, tôi đã đến trước cửa nhà cô Lâm rồi”
Trợ lý Liễu vốn có hẹn với Tần Tấn Tài cùng chơi Vương giả vinh diệu kia mà.
Dựa theo thói quen trước kia, chỉ cần Boss đi đến nhà cô Lâm ăn cơm chiều thì thường sẽ không về nhà.
Vì vậy, sau khi anh ta suy đoán xong cất bao lớn bao nhỏ hành lý rồi to gan yên tâm chạy đến bệnh viện trung tâm chơi với Tân Tấn Tài.
Thế nhưng, cmn, khi bọn họ đang đánh hăng, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì điện thoại rung, là Lục Mặc Thâm gọi tới Anh ta ném một câu ngắn gọn, mnười phút nữa đón tôï, sau đó thẳng thừng tắt máy.
Vẻ mặt trợ lý Liễu trở nên mơ hồ, mọi việc quá nhanh, anh ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã kết thúc rồi Cho nên anh ta đành phải lấy cớ đi WC, sau đó dùng tốc độ ánh sáng chuồn tới.
Cmn, tự khiến cho một pháp sư đang sống sờ sờ thành cái khiên thịt, anh ta tức đến mức suýt chút nữa là thẳng tay đập nát điện thoại di động của mình.
“Họ Liễu kia, mẹ nó, ông đây muốn báo cáo cậu!”
Trợ lý Liễu ngồi trong xe rùng mình một cái, sau đó tiếp tục đờ đẫn chờ Lục Mặc Thâm lên xe.
Trước biệt thự, Lục Mặc Thâm cầm điện thoại, hờ hững mở miệng: “Tôi chuẩn bị ra đây”
Nói xong câu đó, anh ta lại tiếp tục cúp điện thoại, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Thúy Vân, phát hiện cô nhóc đanh đá kia vẫn còn đang ngơ ngác nhìn anh ta, hoàn toàn không hề có một chút thái độ nhận sai nào cả.
Được, được lắm.
Lục Mặc Thâm chống gậy, bước đi tập tễnh, quay người muốn rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh ta lướt qua trước mặt cô ấy, Lâm Thúy Vân mới hồi phục tinh thần: “Giáo sư Lục, anh đi đâu thế?”
Dường như là ngay cả đầu Lục Mặc Thâm cũng không quay lại, cứ thế nói: “Về nhà”
“Không cho phép đi”
Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo, hai tay mở lớn ngăn trước mặt Lục Mặc Thâm, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Không cho phép đi!”
Lục Mặc Thâm càng có thêm nhiều tia hy vọng, nhìn vào mắt cô ấy rồi hỏi: “Vì sao?”
Lâm Thúy Vân do dự một chút, sau đó mở miệng: “Mẹ tôi nói muốn giữ anh…
Lúc này, Lâm Thúy Vân còn chưa kịp nói xong thì Lục Mặc Thâm đã lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại, cũng không chút do dự.
Lâm Thúy Vân đứng yên tại chỗ đó, lập tức trợn tròn mắt: “Lục Mặc Thâm!”
Hét lớn tiếng như vậy nhưng Lục Mặc Thâm vấn không hề quay đầu lại.
Lâm Thúy Vân chỉ có thể đứng sừng sững ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lục Mặc Thâm được trợ lý Liễu dìu lên xe.
Chiếc xe màu đen kia không dừng lại thêm một giây nào cả, cứ như vậy mà lướt đi…
“Lục Mặc Thâm…”
Lâm Thúy Vân phát hiện ra chỗ không đúng, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng khi cô ấy chạy ra đến cửa, ngay cả bóng dáng chiếc xe của Lục Mặc Thâm cô ấy cũng không nhìn thấy.
“Lâm Thúy Vân… Lâm Thúy Vân, mày điên rồi sao! Bình thường lanh lợi lắm cơ mà, bây giờ sự lanh lợi ấy chạy đi đâu hết rồi hả?”
Lâm Thúy Vân đứng ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Rốt cuộc là hôm nay Lục Mặc Thâm bị làm sao vậy nhỉ?
Bình thường anh ta tích cực với mình lắm cơ mà, đâu như thế này đâu. Chẳng lẽ anh ta giận thật à?
Lâm Thúy Vân ủ rũ trở về phòng, muốn gọi điện thoại cho Lục Mặc Thâm.
Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “Lục cầm thú” trên màn hình, ngón tay cũng không ấn xuống được.
Mẹ Lâm đi ra không thấy Lục Mặc Thâm đâu, vô cùng kinh ngạc: “Con bé kia, con rể mẹ đâu, sao không thấy đi vào?” .
Truyện Mỹ ThựcLâm Thúy Vân uể oải nói: “Đã đi rồi”
Mẹ Lâm trực tiếp giơ chân lên: “Mày nói cái gì? Đi rồi? Lâm Thúy Vân, vừa rồi mẹ đã dặn mày thế nào hả? Mày lại để người chạy mất? Mày bị làm sao thế hả con?”
Lâm Thúy Vân bực mình lên tiếng: “Mẹ ơi, người ta cũng trưởng thành rồi, cũng có tay có chân, anh ta muốn đi con làm sao mà ngăn được đúng không?”
Mẹ Lâm bây giờ mới phát hiện ra, tâm tình của Lâm Thúy Vân hình như có gì đó không đúng: “Này, cãi nhau rồi hả?”
Lâm Thúy Vân bực tức trừng mắt liếc mẹ mình một cái: “Con mệt rồi, muốn về phòng ngủ, gặp lại mẹ sau!”
Thấy con gái nhà mình thở hồng hộc leo lên tầng hai, chân mày mẹ Lâm xiết chặt lại: “Xong đời, lần này cãi nhau thật rồi nhỉ?”
Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, rồi vội vã quay lại phòng khách đi tới chỗ bên cạnh chiếc điện thoại Lúc ăn cơm tối cha Lâm có uống chút rượu, bây giờ đang năm trên ghế sô pha bên cạnh nghỉ ngơi Vừa nhìn thấy mẹ Lâm đi tới chỗ điện thoại thì cau mày: “Vợ này, bà đang làm gì thế?
“Tôi còn có thể làm gì được nữa, Thúy Vân với con rể chúng ta cãi nhau rồi, ông nói xem có phải con bé Thúy Vân Kia gây chuyện không, đột nhiên nói với con rể là nó phải ra nước ngoài du học, chäc chăn con rể của tôi đã cảm thấy tức giận, tôi phải đi giải thích lý do cho thật tốt!”
Nghe nói như vậy, cha Lâm lảo đảo đứng dậy, ngăn cản hành động của mẹ Lâm: “Bà làm cái gì thế hả? Đây là chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ!”
“Nhưng vấn đề là EQ của Lâm Thúy Vân giống hệt ông, thấp vô cùng thấp! Nếu như tôi không xen vào, con rể có thể bị người ta câu dẫn chạy mất thì phải làm thế nào?”
“Trông bà như vậy chắc là không hiểu rồi, bởi vì EQ của con gái chúng ta quá thấp, nên căn bản cũng chẳng cảm nhận được con rể thích nó bao nhiêu, hai đứa nó sống chung với nhau, thỉnh thoảng cãi nhau một chút để hâm nóng tình cảm, bà xem vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của Thúy Vân vừa rồi là biết, bà nhất định phải nhìn xa trông rộng vào! Chuyện này cứ để chúng nó tự xử lý đi, bà ở giữa, chỉ biết tạo thêm phiền phức!”
Vẻ mặt mẹ Lâm hoài nghỉ: “Có thật thế không?”
“Còn không phải vậy à! Chuyện vợ chồng trẻ người ta xích mích, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, nếu như bề trên nhúng tay vào, có thể khiến mọi chuyện biến nên dù thế nào đi chăng nữa bà cũng chớ nhiều chuyện!”
Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, rồi mới chịu gật đầu và đặt điện thoại xuống: “Ông nói cũng phải”
Chỉ có điều suy nghĩ một lúc, bà đột nhiên lại cáu kinh: “Ngày hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì đây, thăng nhóc khốn kiếp Lâm An Nguyên kia chọc cho tôi tức giận còn chưa tính, cái con bé Lâm Thúy Vân này cũng không để tôi bớt lo được chút nào, thật là tức chết đi được!”
Lục Mặc Thâm lên xe không lâu sau, xe lập tức khởi động.
Lúc lái xe, trợ Lý Liễu rõ ràng cảm thấy tâm trạng của Boss nhà mình vô cùng không tốt.
Trước kia mỗi khi từ nhà họ Lâm về, không lần nào là không sảng khoái đầy mình.
Hôm nay nhiệt độ trong không khí sao lại thấp thế nhỉ?
Qua kính chiếu hậu, trợ lý Liễu lén nhìn boss nhà mình mấy lần.
Cuối cùng vào lần thứ N mà anh ta nhìn trộm, Lục Mặc Thâm cuối cùng cũng không nhịn được: “Nhìn cái gì mà nhìn, cậu có tin tôi móc mắt cậu ra không?”
Trợ Lý Liễu bị dọa tới mức co rụt cổ lại, vội vã chuyển ảnh mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ chuyên chú vào việc của mình là lái xe.
Nhưng chỉ vừa im lặng được vài giây, anh ta vẫn không sợ chết mở miệng nói: “Boss hôm nay anh sao vậy, không vui sao?”
Lục Mặc Thâm còn chẳng thèm cho anh †a một cái liếc mắt: “Mắc mớ gì tới cậu!”
“Boss, tôi là nhân viên của anh, đang quan tâm anh, sao anh lại thô lỗ vậy chứ.
Lục Mặc Thâm cũng chẳng buồn để ý tới anh ta, anh chọn yên lặng.
Trợ lý Liêu thấy sắc mặt của Lục Mặc Thâm không ổn, nghĩ phải rời sự chú ý của anh ta một chút.