*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Khúc Thương Ly lập tức cứng lại Hồi đó, khi hai người vừa mới ở bên nhau, Tống Chỉ Manh cũng từng thử muốn nấu cơm cho anh ấy.
Kết cục cũng giống như bây giờ, thiếu chút nữa đã đốt cháy phòng bếp.
Sau đó, Khúc Thương Ly không để cô ấy vào bếp nữa.
Nhưng bây giờ, Tống Chỉ Manh vẫn giẫm lên vết xe đổ.
Không biết tại thương kia của c‹ lên đã lập tức tắt.
Khúc Thương Ly dứt khoát tiến lên, bế cô ném lên sofa.
Anh trầm mặt lại, kéo tay cô qua.
“Đau quá”
Tống Chỉ Manh khẽ hô.
Khúc Thương Ly cau mày, phát hiện trên o, nhìn bộ dạng đáng lửa giận vừa mới xông mu bàn tay cô có rất nhiều vết bỏng bị dầu bản.
Chân mày anh nhíu chặt lại, nghiêng đầu nhìn về phía con trai.
Khúc Nhất Phàm rất hiểu chuyện, vừa thấy cha ôm cô ra ngoài, cậu bé đã lấy thuốc bôi tới.
Cậu bé vội vàng đưa qua.
“Cha, cha đừng giận, con và cô chỉ muốn nấu cho cha một bữa thôi.”
Khúc Thương Ly cúi đầu bôi thuốc cho Tống Chỉ Manh, không lên tiếng, Bây giờ Tống Chỉ Manh vẫn còn sợ hãi trong lòng, hai chân như nhữn ra.
Cô ấy nhìn Khúc Thương Ly, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Haizz, Tống Chỉ Manh, mày thật ngốc, không làm được gì cả, đúng là vô dụng mà!
“Khúc Thương Ly, anh tức giận sao?”
Cuối cùng, Tống Chỉ Manh vẫn không nhịn được làm bộ đáng thương.
Khúc Thương Ly ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Tôi không giận”
Tống Chỉ Manh bĩu môi, còn nói không giận, giọng cũng đổi luôn rồi.
Hay là, dứt khoát thừa dịp mấy ngày này mình còn đang nương nhờ trong nhà anh ấy mà theo đuổi anh ấy lần nữa nhỉ?
Dù sao thì nữ theo đuổi nam cũng dễ hơn nam theo đuổi nữ mà.
Bất kể vì sao khi đó hai người họ chia tay, nhưng nếu như cô ấy cố gắng thêm chút nữa, có khi nào Khúc Thương Ly lại bằng lòng quay về bên cô ấy không?
Khúc Thương Ly cũng không biết trong đầu Tống Chỉ Manh đang nghĩ gì, sau khi bôi thuốc cho cô ấy thì hỏi: “Có thể đi không?”
“Gì cơ?”
Khúc Thương Ly hơi mất kiên nhẫn.
“Tôi hỏi cô có thể đi được không?”
Tống Chỉ Manh vội vàng đứng lên khỏi salon.
“Có thể chứ! Không có vấn đề gì cả, tôi còn có thể chạy đấy!”
Khúc Thương Ly âm thầm thở dài.
“Thu dọn đi, chuẩn bị ra ngoài”
Nghe lời này, Tống Chỉ Manh thầm kêu không ổn, cô ấy xoay người lại, ôm lấy Khúc Nhất Phàm.
“Tôi không đi! Khúc Thương Ly, chân toi mềm rồi, tôi đi không nổi… Tôi nghi ngờ tối qua anh đâm vào tôi, nên tôi quyết định không đi, tôi phải ở nhà dưỡng bệnh”
Nói xong, cô ấy còn giả bộ đáng thương làm nũng với Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu nói với cha cháu đi, đừng có đuổi cô đi, cô bị thương, còn chưa khỏi mà!”
Từ lần trước được Tống Chỉ Manh ra tay giúp đỡ, Khúc Nhất Phàm đã có nhiều hảo cảm ơn với cô ấy.
Lúc này thấy cô ấy làm bộ đáng thương, cậu bé cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía cha mình.
“Cha, hay là để cô ở lại đây đi, cha mang cô về mà, không thể để cô chưa khoẻ đã đi được! Như vậy không tốt chút nào!”
Khúc Thương Ly: “..”
Hai người này!
Khúc Thương Ly dứt khoát đứng lên, ánh mắt liếc qua Tống Chỉ Manh đang giương mắt nhìn mình, vô cùng lạnh lùng nói: “Phòng bếp bị cô đốt rồi, không ra ngoài thì ăn bằng gì?”
“Hả?”
Tống Chỉ Manh ngơ ngác Khúc Nhất Phàm lập tức phản ứng lại “Tốt quá, cô không phải đi, cha không muốn đuổi cô đâu, là muốn dẫn chúng ta ra ngoài ăn cơm!”
Ánh mắt Tống Chỉ Manh lập tức sáng lên: “Được, tôi đi mặc áo khoác!”
Nói xong, cô ấy vui tươi hớn hở đi thay quần áo.
Khúc Thương Ly đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm không tự chủ được nhìn theo bóng lưng Tống Chỉ Manh.
Lần này, ánh mắt anh không có đề phòng, không có oán hận, chỉ tràn đầy lo lắng.
Khúc Nhất Phàm phát hiện sắc mặt cha mình không tốt lắm nên đi tới, nhẹ nhàng kéo tay áo anh ấy.
Khúc Thương Ly nghiêng đầu nhìn lại.
“Cha, có phải cha không vui không?”
“Không, cha chỉ lo lắng cho sức khoẻ của cô thôi.”
Khúc Nhất Phàm suy nghĩ rồi vỗ ngực.
“Cha yên tâm đi, con là con trai, lúc cha không có ở nhà, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô”
“Được”
“Đúng rồi cha, cuối tuần chúng ta đi công viên giải trí Disneyland, có thể đưa cô đi cùng không?”
“Con có muốn đưa cô đi cùng không?”
“Thật ra con rất thích cô”
Trên gương mặt điển trai ngàn năm không thay đổi có chút ánh sáng mơ hồ loé lên.
Anh ấy cúi đầu nhìn con trai mình, đưa tay xoa đầu cậu bé.
“Nếu vậy thì tự con đi mời cô đi, vậy mới lễ phép, hơn nữa còn có thành ý, hiểu không?”
Khúc Nhất Phàm vui vẻ gật đầu: “Con biết rồi”
Mấy ngày trước Tô Kim Thư biết được chuyện sức khoẻ ông cụ Lệ không tốt từ chỗ Tống Chỉ Manh, cô luôn lo lẳng.
Vậy nên sau khi xác định Tống Chỉ Manh không có nguy hiểm gì, cô chủ động nói với Lệ Hữu Tuấn rằng mình muốn về thủ đô thăm ông cụ Lệ.
Bây giờ là chín giờ sáng, Lệ Hữu Tuấn vừa thay đồ xong, đang chuẩn bị ra ngoài, bất thình lình nghe Tô Kim Thư nói lời anh, anh dừng bước, xoay người ngồi xuống mép giường.
Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai “Có phải Tống Chỉ Manh đã nói gì với em không?”
Tô Kim Thư có chút không vui đẩy tay anh ra.
“Nếu như chị Chỉ Manh không nói cho em biết, sợ rằng em không thể biết được chuyện ông nội làm phẫu thuật”
Càng nghĩ, Tô Kim Thư càng cảm thấy áy náy, cô hung hăng trừng Lệ Hữu Tuấn.
“Anh giỏi lắm Lệ Hữu Tuấn, anh giấu chuyện này kín như thùng sắt, không để lọt chút tiếng gió nào cho em biết. Anh mau nói thật, có phải anh căn bản không xem em là người một nhà không?”
Tô Kim Thư vừa nói xong, gương mặt anh tuấn của Lệ Hữu Tuấn lập tức đen như đít nồi.
Anh không vui nhéo mũi cô.
“Ngốc quá, rõ ràng biết anh không có ý này mà, còn cố ý nói vậy, có phải muốn chọc giận anh không?”
“Ông nội đối với em rất tốt, ngày đó ở lễ mừng thọ, mọi người đều không thích em, chỉ có ông đứng về phía em”