Thực ra theo đạo lí mà nói, những năm này mỗi tháng Tư Vũ Chiến đều sẽ chuyển một tỷ rưỡi vào tài khoản của cha mẹ nhà họ Mộ.

Nếu bọn họ biết tiết kiệm một chút, một tòa biệt thự, một chiếc xe hơi bất cứ lúc nào cũng có thể mua được.

Đáng tiếc cha Mộ phung phí vô độ, mẹ Mộ không cam lòng, cũng hùa theo ông ta tiêu tiền như nước.

Những khoản tiền đó căn bản một đồng cũng không dư lại, ngược lại cha Mộ ở bên ngoài đánh bạc, nuôi bồ nhí, còn mắc nợ một khoản lớn.

Lần này con trai phải kết hôn, hai vợ chồng bọn họ một đồng tiền cũng không lấy ra được.

Nghe nói người phụ nữ đó không lấy được tiền, lập tức trở mặt đòi chia tay, nhưng anh trai trong nhà lại đòi sống đòi chết, còn âm ï muốn nhảy lầu tự tử.

Bọn họ không còn biện pháp, cũng chỉ có thể tìm đến Mộ Mãn Loan.

Mẹ Mộ ở một bên rủ rỉ nói: “Thực ra thì, mẹ tính toán như vậy, mười lăm tỷ đó của con, hai chúng ta lấy ra sáu mươi triệu cho em trai con kết hôn, hai tỷ tư mua nhà, lắp đặt thiết bị trang trí, ba tỷ mua xe, còn lại sáu trăm triệu là tiền sính lễ linh tinh”

“Còn chín tỷ là tiền cho cha mẹ con dưỡng lão. Chúng ta bảo đảm sau khi cầm lấy khoản tiên lần này, sẽ không tìm con đòi tiền nữa, như vậy rốt cuộc là có thể chứ!”

Cha Mộ vừa nghe lời này, trong nháy mắt liền không hài lòng: “Mụ già thối tha, nói bậy nói bạ gì đó?”

Cái gì gọi là chín tỷ là tiền dưỡng lão?

Ông ta mắc nợ một khoản kia, lấy được chín tỷ đó vào tay, chỉ vừa đủ cho ông ta trả nợ.

Nếu như thật sự giống như mụ già đó nói, vậy nửa đời sau ông ta ăn cái gì?

Những người phụ nữ và con cái nuôi bên ngoài ai đến nuôi dưỡng?

Mẹ Mộ hung tợn trừng mắt nhìn ông ta, ý nghĩa đại khái của ánh mắt này là nói: Nói lời này chẳng qua là để Mộ Mẫn Loan yên tâm trước, nói thế nào chúng ta cũng là cha mẹ của nó, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, nó ít nhiều cũng phải phụ trách một chút chứ!

Cha Mộ hiểu ý, lúc này mới hừ lạnh một tiếng không vui: “Đúng vậy, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa, tranh thủ thời gian quay về nhà làm chuẩn bị, nhanh chóng chuyển tiền đến đây”

Tô Kim Thư đứng một bên nhìn thấy toàn bộ, tam quan cũng bị một đôi vợ chồng kì ba này đánh cho vỡ nát.

Mộ Mẫn Loan sinh ra trong gia đình loại này, tam quan vậy mà còn có thể đoan chính như vậy, thật sự là kỳ tích Đừng nói Mẫn Mộ Loan, ngay cả Tô Kim Thư cô chỉ là một người ngoài như vậy, nghe thấy một phen bàn luận của cha mẹ cô ta, cũng lòng đây căm phẫn Lúc cho tiền chính là con gái, không cho tiền chính là hàng mất giá?

Loại cha mẹ này mời lập tức nổ tung tại chỗ được không?

“Mãn Loan, bây giờ con ở đây phát ngốc cái gì? Cha mẹ con đang nói chuyện với con đót”

Mẹ Mộ phát n Mộ Mẫn Loan vẫn chỉ đứng đó không lên tiếng, cau mày, ánh mắt rất không vui.

Mặt cha Mộ cũng rất nhanh âm trầm xuống: “Phải rồi đó, mày đứng đực ở đây làm phải nói mày nhanh chóng “Các người nói xong chưa?”

Giọng nói hai người bọn họ vừa mới dừng lại, Mộ Mãn Loan lạnh nhạt mở miệng.

Mẹ Mộ và cha Mộ bị câu hỏi này của cô có chút dò không ra manh mối: “Mẫn Loan, con đang nói cái gì?”

Mộ Mẫn Loan lạnh mặt nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đó tràn ngập khinh thường: “Tôi nói, nếu như các người nói xong rồi, bây giờ lập tức rời khỏi nhà tôi!”

Sau khi cha Mộ nghe thấy lời này, lập tức giận tím mặt.

Như vậy, tức giận giống như sợi tóc nhanh chóng dựng thẳng lên.

Ông ta vung tay ra, chỉ kém tát lên mặt Mộ Mẫn Loan: “Mày là hàng mất giá thối tha không biết xấu hổ, mày nói cái gì với tao hả?”

Mẹ Mộ thấy cha Mộ lại bắt đầu tức giận, vội vàng tiến lên túm chặt ông ta: “Ai ya, ông đây là làm gì vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chứ!”

“Bình tĩnh nói con mẹ gì! Còn làm sao bình tĩnh nói? Mụ không thấy hàng mất giá này đối với chúng ta là thái độ gì sao? Tao nói với mày, hôm nay mười lăm tỷ này mày cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!”

Mộ Mãn Loan tựa hồ đã tuyệt vọng đối với cha mẹ cô ta, cô ta cười lạnh buốt: lôi nói với các người, hôm nay các người đừng mong từ chỗ tôi lấy được một đồng tiền nào: Cha Mộ trực tiếp tức đến nói năng lộn xộn: “Mày, mày…”

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy điện thoại trong tay mẹ Mộ, đoạt lấy, sau đó làm bộ phải gọi điện thoại: “Được, bây giờ cánh mày cứng rồi, dám không nghe lời tao sao? Được, hôm nay tao phải để mày biết cái gì gọi là thân bại danh liệt!”

Mộ Mẫn Loan nhìn bộ dạng hung thần ác sát của ông ta, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Hai người trước mặt này mặc dù cho cô ta sinh mệnh, nhưng từ trước đến giờ chưa từng cho cô được một gia đình ấm áp.

Lúc cô còn rất nhỏ, bọn họ đập nồi bán sắt đưa cô đến trường quý tộc.

Nhưng mục đích đơn giản chỉ có một: Để cô trà trộn vào xã hội thượng lưu, trở thành cậy rụng tiền của bọn họ.

Mà hiện tại, Mộ Mẫn Loan trở nên nổi bật, bọn họ sao có thể chäp tay nhường cây rụng tiền mà chính tay họ vun trồng cho người khác hưởng lợi?

Nếu như bọn họ không chiếm được, vậy thà rằng hủy diệt cô hoàn toàn.

Lúc này Mộ Mẫn Loan mỉm cười, chỉ là nụ cười trên mặt cô hơi tuyệt vọng, biểu tình cũng vô cùng cuồng loạn.

“Các người không phải là muốn đòi tiền sao?”

Ngay lúc này, đột nhiên từ đãng sau mọi người truyền đến một giọng nói vô cùng thanh thúy.

Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn qua, Tô Kim Thư đang mặc một chiếc váy trắng đi về phía này: “Kim Thư, làm sao cô biết được chỗ này?”

Ánh mắt Tô Kim Thư thản nhiên đảo qua trên người Mộ Mẫn Loan, xem như là làm một cái chào hỏi cô với ta Sau khi cha Mộ và mẹ Mộ nhìn thấy Tô Kim Thư, biểu tình trên mặt rất kinh ngạc: “Cô lại là mèo chó ở đâu đến?”

Khóe miệng Tô Kim Thư treo nụ cười lạnh nhìn sang cặp đôi kỳ ba này: “Tôi là ai quan trọng sao? Quan trọng là hôm nay các người có thể lấy được tiền hay không, không đúng sao?”

Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy lời này, lập tức mở miệng ngăn cản: “Kim Thư, khoản tiền đó không thể cho bọn họ!”

Mộ Mẫn Loan thật sự quá hiểu cha mẹ của cô ta.

Tham lam và ham muốn của hai người này giống như một hố đen không đáy, vĩnh viễn không biết chừng mực, vĩnh viễn đều không lấp đầy.

Cho dù vừa rồi bọn họ nói mười lăm tỷ này sẽ là khoản tiền cuối cùng, nhưng không lâu sau đó, chờ sau khi bọn họ tiêu sạch mười lăm tỷ này, lại giở trò cũ tìm đến cửa Cho nên cửa này tuyệt đối không thể mở.

Cha Mộ và mẹ Mộ cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Kim Thư, luôn cảm thấy cô gái trước mặt này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là rốt cục đã thấy ở đâu.

Lúc này cha Mộ vẫn đang tức giận, lén lút hung hăng nhìn chằm chằm Tô Kim Thư: “Cô cũng không phải con gái của tôi, dựa vào cái gì làm chủ thay nó, chẳng lẽ cô bằng lòng thay nó chỉ ra mười lăm tỷ này?”

Người phụ nữ trước mắt tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất phát ra trên người lại là tao nhã cao quý.

Hơn nữa trang phục mặc trên người, túi xách trong tay, nhìn qua chất lượng thượng đẳng, tuyệt đối không phải hàng giá rẻ.

Đặc biệt là cái túi xách cô mang trên tay đó, cha Mộ đã từng nghe tình nhân của ông ta nói qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play