Lâm Thúy Vân trong nháy mắt liền phản ứng lại: “Anh bắt tay với mẹ lừa tôi?”

Nghĩ tới đây, Lâm Thúy Vân càng tức giận, xoay người định đi.

Nhưng mà cô còn chưa kịp lao ra cửa, lại nghe thấy phía sau truyền đến “Âm” một tiếng vang trầm thấp.

Lâm Thúy Vân theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Mặc Thâm ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt có chút trắng bệch: “Lục cầm thú, anh không sao chứ?”

Lâm Thúy Vân giật mình, vội vàng xoay người chạy tới, muốn đỡ anh lên.

Tay cô còn chưa đụng tới Lục Mặc Thâm, thân thể nhiên bị một đôi tay cường tráng mạnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp: “Đừng tức giận, có được không?”

“Tên khốn này, lại gạt tôi!”

Lâm Thúy Vân vừa tức vừa vội, liều mạng giấy dụa “Nếu em tiếp tục động nữa, thì lập tức không phải gạt em nữa”

Lục Mặc Thâm nhíu mày nhìn chäm chằm Lâm Thúy Vân, bởi vì vừa rồi khi cô giãy dụa, không cẩn thận đẩy đầu của anh.

Mấy lần đẩy này làm cho anh choáng váng đầu hoa mắt.

Nhìn thấy sắc mặt Lục Mặc Thâm trắng bệch, Lâm Thúy Vân cũng không dám động nữa, chỉ có thể kìm nén để cho anh tùy ý ôm.

“Cô gái nhỏ chanh chua, tính khí làm sao lớn như vậy?”

“Em đừng quên, anh vì ai mới biến thành bộ dạng này”

“Đừng tức giận nữa, em một lần, anh một lần, chúng ta hòa nhau, được không?”

Lâm Thúy Vân phồng má ngẩng đầu nhìn về phía Lục Mặc Thâm.

Những ngày qua anh vẫn ở bệnh viện, tuy rằng nhìn qua tinh thần khá hơn một chút, nhưng cả người gầy đi trông thấy so với trước đây.

Nói không đau lòng, thì chính là nói dối Nói thế nào thì người này vì mình, ngay cả mạng sống cũng không cần…

“Tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không thèm tính toán với anh!”

Lâm Thúy Vân rốt cục cũng dịu giọng, khóe miệng Lục Mặc Thâm khẽ nhếch lên: “Anh vừa nấy có nghe thấy em nói anh chết chắc rồi, cho nên còn chưa tắm xong đã đi ra, xem xem rốt cục là ai to gan như thế”

Lâm Thúy Vân có chút lúng túng sờ mũi: “Vậy còn không phải là bởi vì anh bắt tay với mẹ lừa tôi, tôi lo lắng cho anh, trong tình thế cấp bách…

Chỉ có điều lời nói oán giận còn chưa nói xong, đột nhiên liền tỉnh táo lại, không dám tin tưởng nhìn về phía Lục Mặc Thâm tít gào: “Lục Mặc Thâm anh có phải bị điên không?

Sao lại tự đi tắm như thế? Nếu như nước chạm vào vết thương, vậy làm sao bây giờ?

Anh muốn chết à!”

Lâm Thúy Vân một bên chửi bậy, một bên chạy vào phòng tắm.

Cô cầm khăn tắm, dùng sức lau hết nước trên người anh.

Nhưng mà, mỗi khi gần tới vị trí vết thương, động tác của cô lập tức nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút cẩn thận từng li từng tí một.

Cô thật lòng kiểm tra một chút thạch cao trên đùi phải, phát hiện không có nước chảy vào, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn may nước không chảy vào, nếu không, tôi…

“Nếu không thì thế nào?”

Tâm mắt của Lục Mặc Thâm từ đầu tới cuối đều nhìn Lâm Thúy Vân, không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của cô.

Từ lúc phát hiện mình tự đi tắm, sau khi hò hét thì lại lau người cho mình, đến cuối cùng cẩn thận từng li từng tí một chú ý vết thương…

Anh nhận thấy Lâm Thúy Vân, giống như từ xưa tới nay chưa bao giờ dịu dàng, nghiêm túc, cẩn thận với anh như vậy.

Nghe dì Lâm nói, từ khi Lâm Thúy Vân trưởng thành tới giờ, đây là lần đầu tiên học chăm sóc một người.

Bây giờ xem ra, cô học được rất nhanh, cũng học rất khá.

Vừa rồi Lục Mặc Thâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, trong lòng hơi động, hận không thể ôm cô vào ngực mà hôn.

“Không phải vừa nấy anh nói rồi sao? Anh vì cứu tôi nên mới biến thành bộ dạng như vậy, tôi còn có thể như thế nào? Tôi chỉ có thể chịu đựng anh áp bức ngoan ngoãn hầu hạ anh!”

Sau khi Lâm Thúy Vân xử lý xong vết thương của anh, hầm hừ mà đem khăn tắm để một bên.

Tuy rằng vẻ mặt vô cùng oán hận, nhưng vẫn đưa tay cẩn thận nâng anh dậy: “Lên trên giường nằm đi, không được đứng ở đây”

Có điều Lục Mặc Thâm không hành động gì, anh chỉ nhìn cô: “Nếu như anh không bị thương vì em?”

Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, giống như không hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Ngữ khí của Lục Mặc Thâm rất nhẹ nhàng: “Ý của anh là, nếu như anh không vì em mà ngã gấy chân, em có thể mỗi ngày chạy tới chăm sóc anh như bây giờ không?”

“Đương nhiên là…”

Vốn dĩ Lâm Thúy Vân định nói đương nhiên là không rồi, dù sao không phải tôi hại anh ngã gãy chân Nhưng khi vừa ngẩng đầu, nhìn thấy sự ưu thương trong ánh mắt của Lục Mặc Thâm, hơn còn có vẻ như xen lẫn một sự chờ đợi.

Trong lòng Lâm Thúy Vân chấn động, chẳng lẽ Lục Mặc Thâm thật sự để ý đáp án này sao?

Haiz, thật là! Đúng là một người đàn ông quái đản, thực sự phiền chết đi được!

Chỉ ngã gãy chân thôi mà, làm gì đến mức như vậy?

Mặc dù trong lòng cô vẫn đang nói thầm, nhưng sau khi chạm tới ánh mắt của Lục Mặc Thâm, chung quy vẫn không nhịn được mềm lòng.

Cô có chút không được tự nhiên điều chỉnh khuôn mặt: “Đương nhiên là có rồi!”

“Tại sao?”

“Haiz, anh phiền thế, tôi đã nói là có rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

Lỗ tai Lâm Thúy Vân nóng lên, xoay người muốn tránh đi.

Nhưng Lục Mặc Thâm làm sao để cô chạy thoát, hai tay anh duỗi ra, trực tiếp vây Lâm Thúy Vân vào trong lòng.

Lâm Thúy Vân nghiêng người quay về phía anh, không biết tại sao trong chớp mắt tim bắt đầu đập nhanh.

Cô cũng không dám mở mắt nhìn anh, trong lồng ngực giống như có con nai đang chạy loạn, khi đang nói chuyện thì hơi lắp một chút: “Lục Mặc Thâm, đến cùng anh… anh muốn làm gì?”

Lục Mặc Thâm cúi đầu nhìn cô: “Thúy Vân, nhìn vào mắt anh”

Khuôn mặt Lâm Thúy Vân nhanh chóng đỏ lên, cô trực tiếp che mặt của mình: “Chán ghét, tôi không nhìn!”

“Thúy Vân”

Lục Mặc Thâm cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng đến cực điểm Nhân lúc Lâm Thúy Vân không chú ý, mạnh mẽ gỡ bàn tay đang ôm mặt của cô ra.

Mặc dù chân anh bị thương, nhưng hai cánh tay anh vẫn cực kỳ mạnh mẽ.

Anh trực tiếp nảm chặt hai tay của Lâm ‘Thúy Vân, ép lên tường.

“Thúy Vân ngoan, nhìn vào mắt anh”

Trời ạt Lâm Thúy Vân không tự chủ được nhìn về phía Lục Mặc Thâm, suýt chút nữa bị câu nói kia của anh “Thúy Vân ngoan” hớp mất hồn.

Chân cô mềm nhữn: “Lục Mặc Thâm, anh… Anh có phải bị bệnh hay không a? Làm gì gọi tôi như vậy?”

Ngoan cái gì mà ngoan, cô còn lâu mới ngoan!

Đây là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Lâm Thúy Vân như vậy.

Điều này có phải nói lên cô gái nhỏ đã biết thế nào là động lòng?

“Nói cho anh, tại sao?”

Lục Mặc Thâm giống như là rất cố chấp, cần chặt vấn đề vừa rồi không tha Lâm Thúy Vân nhìn mắt anh, chỉ cảm giác mình sắp bị ánh mắt thâm thúy kia hút vào trong vòng xoáy.

Người này quả thực không biết xấu hổi “Bởi vì… Bởi vì anh là tôi!”

Lục Mặc Thâm nhẫn nại: “Anh là em cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play