*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Tấn Tài đang kiểm tra phòng, đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Hữu Tuấn: “Em đang ở bệnh viện đây, có chuyện gì thế?

Có phải bụng của chị dâu lớn lên rồi đúng không?”

“Lại cái đâu cậu, ngay bây giờ ngay lập tức cút ra khỏi bệnh viện, hai tiếng nữa quay lại!”

“Tại sao vậy? Anh hai anh không biết, bây giờ đang giờ làm việc, nếu nghe theo lời anh, thì em phải nghỉ việc rồi!”

“Đi hay không đi?”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn tràn ngập uy hiếp, Tân Tấn Tài kiên trì một giây đồng hồ rồi lập tức khuất phục: “Đi thì đi, em đi luôn đây, bảo đảm hai giờ sau mới quay lại, tuyệt đối không sớm hơn một giây đồng hồ, như vậy đã được chưa?”

Sau khi Lệ Hữu Tuấn tắt điện thoại đi, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Tô Kim Thư: “Bây giờ có thể đi khám phụ sản được chưa?”

Mặt của Tô Kim Thư đỏ chót, cô có chút lúng túng ho khan hai tiếng: “Cái kia… Trực tiếp đuổi bác sĩ Tân đi như vậy, có phải là không được hay lắm không?”

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt lướt nhìn cô, đưa tay lấy di động ra: “Nếu như vậy, anh lập tức gọi điện thoại bắt cậu ta quay trở lại.”

“Không không không, từ từ, được rồi, dù sao cũng đã làm người xấu, không bằng làm người xấu đến cùng”

Tô Kim Thư lập tức tháo dây an toàn, nhanh chóng đi ra khỏi xe.

Lệ Hữu Tuấn cau mày thật chặt, bất đắc dĩ xoa đầu của cô.

Tô Kim Thư hưởng thụ anh yêu thương, thoải mái kéo cánh tay của anh: “Sau khi kiểm tra xong, chúng ta đi thăm giáo sư Lục đi, nói không chừng có thể gặp Thúy Vân ở đây.”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, khám xong, toàn bộ đều nghe theo lời em, được không?”

Hai người sánh vai nhau bước vào cửa chính bệnh viện Khoa sản ở tầng năm.

“Tinh tỉnh”

Trong nháy mắt cửa thang máy vừa mở ra, người trước mặt bước ra ngoài, nhưng lại làm cho Tô Kim Thư hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

“Anh hai, chị dâu, hai người đã tới rồi à, thật là trùng hợp nhai”



Nhìn theo tiếng vang trầm thấp đó, lời của Tân Tấn Tài chưa nói hết, trực tiếp bị Lệ Hữu Tuấn lôi vạt áo, một cước đạp ra khỏi thang máy.

Cái tên này thực sự là, hết chuyện để nói!

Tân Tấn Tài không hiểu ra sao bị đạp, trực tiếp bị quăng ngã ngồi bệt mông xuống đất.

Anh cái gì cũng không làm nha! Anh rốt cuộc đã chọc phải cái gì?

Sau khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tô Kim Thư đứng ở trong góc nhỏ khuôn mặt đầy xấu hổ Mặc kệ Lệ Hữu Tuấn gọi cô như thế nào, cô sống chết cũng không chịu quay đầu lại nhìn anh.

“Đều tại anh, em đã nói, không nên tới đây làm kiểm tra rồi!

Thấy cô gái nhỏ lại bắt đầu cáu kỉnh, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên có một loại cảm giác vô lực.

Anh đi tới, ôm Tô Kim Thư vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô: “Không cho cáu kỉnh, có nghe thấy không?”

Tô Kim Thư có thể đã bị anh làm hư, hơn nữa hiện tại mình còn đang mang thai, thì càng không sợ hãi.

Coi như cô thật sự phạm lỗi lâm, Lệ Hữu Tuấn cũng tuyệt đối không dám dẫn vặt mình giống như trước đây.

Dù sao trong bụng mình còn có tiểu bảo bảo đấy!

“Hừ!”

Tô Kim Thư lạnh lùng hừ một tiếng, cái miệng nhỏ dẩu lên có thể treo được đồ vật.

Mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, trực tiếp bế ngang cô lên.

“Này, Lệ Hữu Tuấn anh đang làm cái gì?

Anh mau thả em xuống, thả em xuống…”

Tô Kim Thư bị động tác này của anh làm giật mình, hầu như là phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh, để tránh bị rơi xuống đất.

Đúng vào lúc này, thang máy đã tới tầng năm.

Rất nhanh cửa thang máy đã mở ra Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái, trực tiếp. công khai đi ra ngoài: “Vừa nấy trên xe anh đã nói, nếu em không nghe lời, anh trực tiếp ôm em đi làm kiểm tra. Xem ra em rất lưu luyến anh ôm em nha, bà Lệ?”

Hai người bọn họ, nam thì cao lớn anh tuấn vô cùng, nữ cũng đặc biệt xinh đẹp.

Hơn nữa động tác ôm cô của Lệ Hữu Tuấn, nam tính đến nổ tung.

Hai người vừa mới đi vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt chăm chú và thán phục.

Trong đôi mắt của những người phụ nữ có thai kia tràn ngập ước ao ghen tị, hơn nữa còn vô cùng ghét bỏ nhìn lướt qua người chồng bên cạnh mình: “Nhìn chồng người ta đi!”

Tô Kim Thư bị chú ý nên mặt đỏ chót, vội vã giấy xua, muốn anh hạ xuống trước: “Em đi vào khám còn không được sao? Anh nhanh thả em xuống, nhiều người như vậy, nhìn thấy không tốt…”

“Đã quá muộn rồi”

“Anh Lệ, không phải anh định ôm em như vậy đi khám chứ?”

Điều này cũng quá khoa trương rồi, người biết sẽ ước ao, cảm giác mình tìm được một người chồng tốt.

Người không biết, còn tưởng rằng cô tìm đường chết, cố ý chạy đến bệnh viện khoe ân ái!

Tô Kim Thư mở lớn đôi mắt đáng thương, tha thiết mong chờ nhìn anh: “Xin anh đấy, em đảm bảo sau này nhất định đi kiểm tra định kỳ, tuyệt đối không từ chối có được hay không?”

Khóe Lệ Hữu Tuấn nhếch lên, anh đã biết muốn thu thập cô gái này thì phải dùng tới chiêu này.

“Nói lời phải giữ lời nhé?”

Tô Kim Thư vừa nghe lời này là biết anh mềm lòng, liền vội vàng gật đầu: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói chuyện đương nhiên giữ lời!”

Lệ Hữu Tuấn cẩn thận từng li từng tí một để cô xuống, mãi đến khi hai chân cô chạm xuống đất mới buông lỏng tay ra: “Vào đi thôi, anh chờ em ở ngoài.”

“Ừm”

Lần này đi khám phụ sản, giống như là kiểm tra tình huống phát triển của thai nhi, nếu có dị dạng thì loại bỏ.

Cho nên chỉ cần bảo bảo phối hợp, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Bệnh viện nội trú trung ương.

Trong tay mẹ Lâm bê một bình giữ nhiệt, khuôn mặt đau lòng nhìn chân bó thạch cao của Lục Mặc Thâm.

Mắt bà hơi đỏ lên, giống như người ngã bị thương chính là con trai mình, trong giọng nói có chút nức nở: “Làm sao lại nghiêm trọng như thế này? Thúy Vân chăm sóc con như thế nào, làm sao để con bị thương nặng như vậy?”

Từ sau khi Lục Mặc Thâm có chuyện, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Cô à, cháu cứu cô ấy là tự nguyện, không liên quan gì tới cô ấy, cô đừng trách cứ cô ấy!”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm vẫn có chút tái nhợt, anh ngồi trên giường bệnh, hành động có chút bất tiện.

Lần trước phải diễn kịch trước mặt Lê Duyệt Tư, anh phải nói năng lỗ mãng với mẹ Lâm, còn lặp đi lặp lại nhiều lần đuổi Lâm Thúy Vân ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play