*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mệt mỏi của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mắt anh: “Anh lại nghỉ ngơi không tốt à.”
Lệ Hữu Tuấn thấy cô bắt đầu quan tâm đến bản thân, trực tiếp gục đầu vào vai cô một cách mệt mỏi: “Để đến đón em mà thâu đêm tăng ca, vừa vào cửa liên bị em coi là kẻ trộm, thật đau lòng quá mà!”
Tô Kim Thư nghe xong liền cảm thấy áy náy không thôi Cô vừa cảm động lại vừa tức giận: “Anh cũng thật là, em tự về cũng không có vấn đề gì đâu, hơn nữa, không phải Thúy Vân và giáo sư Lục vẫn ở đây sao? Sao cứ phải đến đón em chứ?”
Lệ Hữu Tuấn quả thực rất mệt mỏi, bởi vì anh không phải thức trắng một ngày một đêm, mà là hai ngày hai đêm.
Anh từng hỏi Tần Tấn Tài, Tân Tấn Tài nói phụ nữ mang thai khá nhạy cảm, khoảng thời gian này rất đa nghị, rất yếu ớt Lúc này, chỉ cần người chồng có một chút ít làm không tốt, đối với phụ nữ mang thai mà nói cũng sẽ phóng to ra vô cùng.
Đây không phải là vấn đề của phụ nữ mang thai, mà là sự thay đổi nội tiết tố trong cơ thể phụ nữ.
Lệ Hữu Tuấn biết tính cách của Tô Kim Thư, kiên cường vô cùng nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm.
. Nếu bản thân đồng ý đi cùng thì cô ấy chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.
Lệ Hữu Tuấn nghĩ là làm.
Nhưng thức trắng lâu như vậy, anh quả thực có chút mệt mỏi nên dựa vào vai Tô Kim Thư, chưa nói được vài câu liên mê man ngủ thiếp đi “Lệ Hữu Tuấn?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng gọi anh.
Lệ Hữu Tuấn luôn luôn cảnh giác, hơn nữa ngủ rất nông, chẳng mấy chốc đã mở mắt, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Tô Kim Thư cảm thấy đau lòng không thôi: “Lên giường ngủ nhé?”
Lệ Hữu Tuấn liếc cô một cái, đột nhiên đứng lên, ôm ngang cô lên.
Tô Kim Thư sửng sốt: “Anh làm gì đấy?”
“Ngủ cùng nhau”“
Mặc dù giáo sư Lục rất mạnh mẽ trong chuyện này, nhưng đây không phải là lý do anh ta cứ ép buộc lăn lộn với mình cả đêm!
Bây giờ cả lưng lẫn chân cô đều đau, giống như bị một trăm người cùng xông vào đánh vậy.
Tay cô vừa chạm vào thành giường, chân đã bị Lục Mặc Thâm bắt lấy: “Em muốn đi đâu?”
Đệt, mà anh ta không có Lâm Thúy Vân hét lên vì sợ hãi: “Giáo sư Lục, ôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi mà!”
“Vậy mà khóc rồi?”
Lục Mặc Thâm bóp cảm, quay khuôn mặt nhỏ của cô ấy lại: “So sánh một chút, tôi vẫn thích bộ dạng em khóc nấc vì sướng hơn”
Mẹ nói Giáo sư nhân dân làm sao có thể nói những lời thô tục như vậy?
Lâm Thúy Vân vừa tức giận vừa bất lực: “Lục Mặc Thâm, chúng ta, chúng ta không phải đã nói chỉ một lần thôi sao?”
“Là một lần, nhưng mà là một lần của tôi, không phải một lần của em”
Lâm Thúy Vân cảm thấy thật xui xẻo!
“Ngoan, cục cưng để tôi yêu thương em một lúc nữa, biểu hiện tốt một chút thì tôi sẽ bỏ qua cho em”
Vẽ phương diện này, Lục Mặc Thâm gặp Lâm Thúy Vân liền giống như mở ra cánh cửa thế giới mới Vậy.
‘Vốn dĩ anh ta cho rằng bản thân thuộc kiểu cấm dục, nhưng sau khi nếm trải mùi vị ngọt ngào của cô ấy, anh ta mới nhận ra mình đã quá sai lầm!
Mới đầu Lâm Thúy Vân còn chống cự một chút, sau đó tất cả lý trí đều bị ăn mòn, anh ta nói gì thì là đó.
“Ngoan, Thúy Vân, nói cho tôi biết tôi là ai”
Đôi mắt đăm lệ của Lâm Thúy Vân mù sương, mơ mơ hồ hồ: “Lục Mặc Thâm…”
“Ngoan lắm”
Khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên “Nói em yêu tôi”
Lâm Thúy Vân đờ đãn nhìn anh ta, căn bản còn không hồi phục lại tinh thần để hiếu câu nói này có ý gì.
“Ngoan, nói em yêu tôi, tôi liền buông tha cho em”
“Lục Mặc Thâm, tôi…yêu anh…”
Câu nói này dường như đã đánh trúng một điểm nào đó trong Lục Mặc Thâm, lập tức khiến anh ta tước súng đầu hàng.
Nhìn Lâm Thúy Vân sắp ngất đi, Lục Mặc Thâm cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là niềm vui của thân tâm hợp nhất Điều này khác với cơ thể khoan khoái, mà giống sự thỏa mãn tâm lý nhiều hơn.
Anh ta cưng chiều cúi đầu hôn lên trán cô: “Tôi cũng yêu em”
Mà Lâm Thúy Vân lúc này vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, cơ bản không biết Lục Mặc Thâm đang nói gì ở bên tai Thấy cô ngủ say, Lục Mặc Thâm trực tiếp bế cô lên, tắm rửa thay ga trải giường rồi mới chìm vào giấc ngủ Lâm Thúy Vân ngủ dậy vô cùng tức giận, mà cơn tức này vô cùng nghiêm trọng.
Lục Mặc Thâm tối hôm qua giày vò cô chết đi sống lại, hôm nay ngủ đến mười giờ sáng mà vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Mặc Thâm lúc này tinh thần sảng khoái đã làm việc được khoảng gần hai giờ, sau đó mới đi đến phòng ngủ chuẩn bị đánh thức Lâm Thúy Vân.
“Thúy Vân, dậy thôi”
Lâm Thúy Vân không chịu được lật người lại, trực tiếp quay lưng về phía anh ta.
Lục Mặc Thâm cau mày liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Lâm Thúy Vân, đã mười giờ rồi, dậy chuẩn bị về nhà”
Đột nhiên có người vén chăn bông lên, Lâm Thúy Vân mơ mơ hồ hồ mở mắt.
‘Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Mặc Thâm, cô gần như là phản xạ có điều kiện giơ chân lên đá Nhưng bàn chân này vừa giơ lên trên không, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy liền đông cứng lại.
Chết tiệt!
Đau! Cái cảm giác chua xót này, khiến người ta không thể tin được!
Lục Mặc Thâm nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên vô cùng cứng ngắc của cô ấy, vươn tay giữ lấy chân cô.
Lâm Thúy Vân đau đến cắn răng, cô ấy vò đầu bứt tóc, bắt đầu mất bình tĩnh tức điên lên với Lục Mặc Thâm: “Đều tại anh, đều tại anh! Khốn kiếp!”
Nhưng tối qua Lục Mặc Thâm đã ăn cô một cách triệt để, nên hiện tại tâm trạng của anh ta rất tốt, Lúc này đối mặt với Lâm Thúy Vân đang tức giận, anh ta cũng không quan tâm lắm: “Muộn rồi, nên dậy thôi.”
Lâm Thúy Vân tức hồng hộc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện ra đã mười giờ.
Cô cũng biết bản thân nên rời giường rồi, mới ¡, đáng ghét, khốn Cô ấy khó chịu thu chân lại, hai chân giữ một tư thế vòng vòng vô cùng quái đản rồi leo xuống giường.
Tối hôm qua tên khốn kiếp này giày vò cô thành cái dạng gì rồi?