*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ giọng nói từ bên trong truyền ra, có thể nghe được Tân Tấn Tài đã sắp bị mẹ Tân ép đến đường cùng, nhưng anh ta vẫn kiên trì kháng cự: “Được rồi, trước tiên không nói tới chuyện này, con nói về bà Vương Thanh Hiên kia đã, bà ta đúng là đồ mắt lé! Hôm đó con ngồi đối mặt với bà ta, ánh mắt bà ta nhìn con suýt chút nữa là “Con trai của mẹ tốt xấu gì cũng là nhân tài trong giới y học, mấy chuyện tìm bạn gái như này cứ để mẹ quyết là được rồi, con đừng có mà lao.
†âm làm gì?”
“Rốt cuộc là mẹ làm sao vậy? Đừng có lúc nào cũng lấy cha con ra đe dọa con có được không?”
“Được thôi, đây là lần cuối cùng đó, mẹ nói cho con biết, ba giờ chiều ngày mai, mẹ nói rồi đó.”
Không dễ dàng gì mới cúp điện thoại được, Tần Tấn Tài thả người trên ghế sô pha, bộ dạng thất thần như là mất hết linh hồn Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ trầm ổn.
Tân Tấn Tài đang bực ở trong người nên rống lên với cái cửa: “Hôm nay tâm trạng không tối không khám bệnh, tìm người khác đi”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh lẽo: “Thì ra tiền lương của bệnh viện trung ương dễ lấy như: vậy à?”
Giọng nói quen thuộc này khiến Tân Tấn Tài giật mình hốt hoảng, suýt chút nữa là trực tiếp ngã khỏi ghế sô pha.
Anh †a ngoảnh đầu lại Khi nhìn thấy cả nhà Lệ Hữu Tuấn, hai mắt anh ta lập tức sáng lên: “Anh hai, chị dâu, hai người về rồi à?”
Tô Kim Thư mỉm cười, dắt tay hai đứa con bước vào: “Mấy lời lúc nấy cậu nói chuyện điện thoại, bọn chị đã nghe hết cả rồi”
‘Vẻ mặt của Tân Tấn Tài cứng lại, có điều rất nhanh đã khôi phục lại thái độ chuyên nghiệp của bác sĩ: “Mà anh hai này, sao hôm nay mọi người lại tới đây vậy? Chẳng lẽ anh lại bị thương sao?”
Nhưng nói xong lời này, Tân Tấn Tài lại cảm thấy không đúng.
Nếu như Lệ Hữu Tuấn mà bị thương, nhất định sẽ giấu giấu diếm diếm, làm sao lại có thể dẫn chị dâu và cả hai đứa nhỏ theo được cơ chứ.
Tô Kim Thư ở bên cạnh mở miệng: “Sáng hôm qua chị đi đi tàu lượn, vừa xuống là bắt đầu nôn mửa, thêm cả chóng mặt và cả người không còn sức lực. Anh hai nhà cậu không yên tâm cứ khăng khăng bắt chị đến để làm kiểm tra.”
Điềm tĩnh.
Những ngón tay nhỏ nhản thao tác nhanh gọn, động tác hoàn hảo.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Duy Hưng, đội của bọn họ đã lội ngược dòng và giành chiến thẳng trong trò chơi.
Sau khi kết thúc, một người chơi trong đội đã lên tiếng: “Vẫn chưa được nghỉ hè mà? Sao lại có học sinh tiểu học ở đây chơi trò chơi vậy?”
Tần Tấn Tài bật cười hắc hắc, quay đầu lại liếc nhìn Tô Duy Hưng bên cạnh “Con xem, có người nhìn ra con là học sinh tiểu học kìa! Chú có nên nói cho bọn họ là con mới chỉ học mầm non không nhỉ?”
Tô Duy Hưng chế nhạo: “Chú Tân, người ta còn nói thêm một câu nữa, chú nghe cho hết đi rồi hãng phán”
Tân Tấn Tài nghĩ hoặc nhấp nghe: “Cái cậu học sinh tiếu học đang chơi nhân vật Chân Lạc kia, mau trả điện thoại lại cho cha cậu đi, Người chơi nhân vật Chân Lạc?
Đây chẳng phải là đang nói chính anh ta hay sao?
Tần Tấn Tài suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi Bên ngoài văn phòng của bác sĩ.
“Tô Kim Thư, có Tô Kim Thư ở đây không?”
Tiếng gọi của một nữ bác sĩ cất lên Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại phát hiện Tô Kim Thư đang dựa vào ghế sô pha lim dim ngủ, nên anh đứng dậy đi vào văn phòng: “Tôi là chồng của cô ấy, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Nữ bác sĩ này rất thân với Tân Tấn Tài, cho nên cũng nhận ra Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, là thế này, báo cáo xét nghiệm máu của cô Tô đã có rồi, hàm lượng HCG và progesterone đều vượt quá mức bình thường rất nhiều.”
“Tôi nghỉ ngờ là cô Tô đang mang thai, nhưng mà…”
Nữ bác sĩ chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng mở cửa.
Lệ Hữu Tuấn và bác sĩ đồng thời quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Kim Thư đang ngây ngốc đứng ở cửa “Bác sĩ, cô vừa nói cái gì cơ?”
Tô Kim Thư thẫn thờ nhìn chắm chằm nữ bác sĩ, giống như không thể tin vào tai mình.
“Ý của bác sĩ là tôi…tôi có thai rồi sao?”
Nụ cười trên mặt nữ bác sĩ hơi cứng lại “Thực ra là như thế này…”
Trước khi bác sĩ kịp nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của Lệ Hữu Tuấn phóng tới Bác sĩ sững người một chút “Theo dữ liệu trên báo cáo xét nghiệm máu, đích thực là có khả năng mang thai, có điều vẫn cần phải thực hiện một số các kiểm tra chỉ tiết siêu âm B mới có thể kết luận kết quả cuối cùng.”
Tâm trạng của Tô Kim Thư hơi phức tạp, bước mấy bước đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, năm lấy tay anh: “Bây giờ em sẽ đi làm siêu âm B ngay”
Lệ Hữu Tuấn không phản đối, anh đứng dậy đi theo Tô Kim Thư ra ngoài.
Khi đến bên cửa, anh lại quay đầu nhìn vị nữ bác sĩ một lần nữa.
Nữ bác sĩ hiểu ý gật đầu.
Từ văn phòng bác sĩ đến phòng siêu âm Doppler màu chỉ có một đoạn ngắn mà khi Tô Kim Thư bước tới, gương mặt cô đã đỏ bừng.
Cô vô thức đưa tay vuốt ve bụng mình, tựa đầu vào vai Lệ Hữu Tuấn: “Vậy mà chúng ta cũng đã có cục cưng rồi”
Thật là thần kì.
Rõ ràng là bụng cô phẳng lì, không có bất kì phản ứng lạ nào hết “Không biết là bé trai hay bé gái Lệ Hữu Tuấn nghe Tô Kim Thư thì thầm bên ai thì nhìn cô.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột vừa rồi của Tô Kim Thư đã cắt ngang lời bác sĩ định nói, không biết vì sao, trong lòng anh luôn có một loại dự cảm bất an.
“Hữu Tuấn, Hữu Tuấn ơi?”
Một bàn tay thanh tú huơ huơ trước mắt anh, cuối cùng Lệ Hữu Tuấn cũng hồi thần lại.
Nhìn kỹ lại thì thấy Tô Kim Thư đang bĩu môi nhìn anh.