Tô Kim Thư nghỉ ngờ mở mắt ra, trước mắt, Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng cầm cổ tay mẹ Nhan “Dì này, nếu như không phải tôi chưa bao giờ ra tay với phụ nữ thì đì vừa rồi chắc chẩn sẽ bị tôi ném thẳng từ trên cầu thang xuống.”
Giọng điệu của anh rất hời hợt, nhưng ý tứ bên trong lời nói lại vô cùng nguy hiểm.
Khí thế lạnh lẽo kia khiến mẹ Nhan giật nảy mình, vội vàng rút tay về.
Bà vừa khóc vừa chỉ vào Tô Kim Thư mà chửi mắng: “Lại là cô, lại là cô, lại là cô! Tô Kim Thự, tôi van cô, tránh xa Nhan Thế Khải nhà chúng tôi một chút đi, có được không?”
“Mỗi lần chỉ cần dính tới cô là không có chuyện gì tốt đẹp. Có phải bây giờ tôi phải quỳ gối dập đầu với cô thì cô mới chịu tránh xa nó không?”
“Được, bây giờ tôi dập đầu xin cô được chưa?”
Tô Kim Thư cau mày: “Di à, dì đừng như vậy…”
Đối với Nhan Thế Khải, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Cho nên bây giờ khi đối mặt với sự chỉ trích của mẹ Nhan, cô hoàn toàn không còn miệng lưỡi sắc sảo như bình thường, chỉ đứng im tại chỗ, yên lặng chấp nhận.
Ngược lại, Lệ Hữu Tuấn đứng ở một bên vô cùng lạnh lùng: “Dì à, nếu như con của dì không tự nguyện, dì cho rằng Tô Kim Thư có thể đủ sức cưỡng ép anh ấy đỡ dao thay mình được sao?”
“Cậu…
Mẹ Nhan bị chặn đến á khẩu không trả lời được, bà biết mình không phải đối thủ của người đàn ông trước mặt này. Thế là bà lau nước mắt một cái rồi kéo cha Nhan quay người rời đi “Chúng ta đi!”
Chờ sau khi bọn họ tiến vào phòng bệnh, Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh bước vào thang máy. Lúc anh quay đầu chuẩn bị nhấn nút thang máy thì phát hiện Tô Kim Thư vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa: “Còn không đi vào đi?”
“Được.”
Tô Kim Thư lấy lai tinh thần.
Trong thang máy lấy lại bình tĩnh.
“Cha mẹ anh ấy đã đến đây, đêm nay chắc em không có cơ hội vào đât Tô Kim Thư nhẹ gật đầu: “Em biết.”
Trên đường trở về, không khí trong xe có vẻ hơi ngột ngạt.
Hữu Tuấn đen lại, không biết đang suy nghĩ cái gì Tô Kim Thư không dễ để giờ phút này mới tỉnh táo lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu len lén liếc nhìn anh.
Anh chàng này lòng chiếm hữu mạnh như vậy, nhìn thấy mình vì Nhan Thế Khải khóc đến chết đi sống lại, khó tránh khỏi sẽ tức giận.
Xe tiến vào nhà để xe, Lệ Hữu Tuấn vẫn không mở miệng mà là vòng ra phía sau xe.
Hình như thật sự tức giận.
Tô Kim Thư sốt ruột, vội vàng đi theo.
Có thể là bởi vì hoạt động quá gấp, đầu gối không cẩn thận đập vào cửa.
Cảm giác đau như bị kim châm này khiến cô kêu khẽ lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.
Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ định vào nhà, sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, phản xạ có điều kiện xoay người lại Anh nằm cửa xe kéo ra, liền thấy Tô Kim Thư ôm đầu gối toàn thân khẽ run lên.
“Ngay cả đường cũng không biết đi à?”
Lệ Hữu Tuấn nối nóng mở miệng, ôm thẳng cô ra.
Mặc dù giọng điệu của anh rất nặng nề, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng.
Bộ dạng như vậy giống như sợ cô không cẩn thận lại bị đập ở đâu nữa.
Tô Kim Thư nhìn một bên mặt anh, đột nhiên sống mũi cay cay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức cọ vào Tồng ngực anh, giọng mũi nồng đậm thốt ra bên trong “Đau”
Lúc cô nhóc nói đau, tựa như một con con mèo nhỏ đang rên rỉ, cào cho anh ngứa trong lòng Lệ Hữu Tuấn nói giọng lạnh nhạt “Giờ biết đau rồi à?”
Tô Kim Thư sau khi trải qua những chuyện chấn động như thế, ngay lập tức cảm thấy ấm ức.
không chịu được, mấp máy miệng muốn khóc: “Người ta vì muốn chuẩn bị quà cho ông cụ mới thành ra như vậy, anh chẳng những không đau lòng mà còn hung dữ với em”
Lệ Hữu Tuấn im lặng một chút.
Anh cúi đầu nhìn cô nhóc đang ăn vạ trong lồng ngực, muốn cản một phát vào chiếc miệng nhỏ của cô để cô biết cái gì mới là đau.
“Tại em quá ngốc”
Tô Kim Thư vừa mới khóc, cảm xúc lúc này không cần kìm chế, cong miệng lên, nước mắt theo đó liền rớt xuống: “Lệ Hữu Tuấn, anh bắt nạt em, em sẽ mách anh trai!”
Mách anh trai. Đây chính là chiêu trò mà hồi bé cô thích dùng nhất.
Tô Duy Nam chính là một kẻ ngang ngược, đánh nhau rất giỏi.
Cũng không phải là nói thân thế của anh ấy cường tráng cỡ nào, trình độ đánh nhau cao bao nhiêu mà là khi anh ấy đã đánh thì như muốn lấy mạng vậy.
Bởi vì câu vua cũng thua thẳng liều Mỗi lần những tên côn đồ kia muốn tìm anh ấy gây phiền phức, đều bị sự liều lĩnh của anh ấy dọa cho chạy mất Đột nhiên nghe cô nhắc đến anh trai, Lệ Hữu Tuấn không nói nữa, ôm cô lên thẳng phòng ngủ chính lầu hai.
Anh dùng chân đá văng cửa ra: “Nếu như sau này, anh của em cảm thấy anh đang bắt nạt em, vậy muốn cướp em khỏi tay anh mang đi đâu?”
Tô Kim Thư cần môi, thần thái trong mắt đột nhiên ám đại. Anh trai hiện tại còn đang nằm trên giường.
bệnh không thể động đậy, cùng tranh giành với Lệ Hữu Tuấn thế nào đây?
“Anh trai em, anh ấn “Anh nói là nếu như”
Lệ Hữu Tuấn thả cô xuống giường, mình thì nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô: “Nếu có một ngày, anh của em muốn giành em từ bên cạnh anh mang đi đâu?”
Tô Kim Thư không khỏi bị câu nói này của anh làm cho tức cười, trên mặt còn đọng lại nước mắt mà nụ cười lại nở rộ.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh: “Nếu nói như thế, vậy nhất định là anh bắt nạt hoặc lừa gạt em. Vậy đến lúc đó, nếu như anh trai em muốn dẫn em đi, em cam đoan sẽ để anh cả đời này cũng không tìm được em!”
Ánh mắt sâu thẩm của Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Nếu như không có thì sao?”
Tô Kim Thư nhàn nhạt cười: “Vậy phải xem biểu hiện bình thường của ông chủ lớn Lệ rồi!”
Lệ Hữu Tuấn sững sờ một chút, đẩy cô ngã thẳng xuống Anh ở trên cao nhìn xuống, dùng tay phải kéo cà vạt của mình: “Vậy buổi tối hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt, để vợ thân yêu mãi mãi chỉ nhớ đến anh thôi, nhỉ?”
Tô Kim Thư bị lời nói này của anh làm khuôn mặt đỏ lên: “Đáng ghét, tên vô lại xấu xa”
“Em thích anh xấu xa vô lại chứ gì!”
Lệ Hữu Tuấn nói xong, trực tiếp đem Tô Kim Thư đang muốn chuồn đi đè lại, kéo quần cô.
Nhưng quần mới kéo tới một nửa, cô liền la lên một tiếng đau đớn.
“Sao vậy?”
Tô Kim Thư theo bản năng đỡ lấy đầu gối của mình “Đau: Lệ Hữu Tuấn cuối cùng mới nhớ tới, vừa mới xuống xe lúc nấy, cô nhóc này hình như bị đụng vào đầu gối Anh xoay người nâng hai chân của cô lên, vậy mà phát hiện vị trí bên trên phía trong quần jean thấm ra mấy cái dấu đỏ nhỏ xíu.
Chảy máu rồi à?
Nhưng mà chỉ là va vào cửa xe một cái sao lại nghiêm trọng như vậy?
Lệ Hữu Tuấn cầm kéo đem chỗ quần jean đó cắt thành một lỗ.
Tô Kim Thư lập tức tiếc rẻ “Trời ạ, chiếc quần jean của em hơn ba triệu đó, em có thể cởi ra mà”
Lệ Hữu Tuấn tức giận trừng cô một cái “Chồng em là anh đây thiếu tiền lắm hả?”
‘Tô Kim Thư tủi thân cãi lại “Em biết chồng em không thiếu tiền, nhưng muốn làm một nàng dâu hiền lành thì không nên tiêu xài hoang phí”
Hồi trước, cô cùng Lâm Thúy Vân dạo phố mua chiếc quần jean này.
Giá gốc là hơn chín triệu, chương trình giảm năm mươi phần trăm cũng còn gần một ba triệu hai ba triệu ba Mặc dù không tính là đắt lắm, nhưng trong suy nghĩ của Tô Kim Thư, cũng không tính là rẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT