*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Hữu Tuấn không khỏi cau mày: “Không phải anh đã nói.
“Đúng vậy, anh nói em không cần chuẩn bị, nhưng dù sao em cũng phải thế hiện chút thành ý của mình chứ! Chuyện này anh không thể quản em được.”
Gương mặt xinh xắn của Tô Kim Thư đầy nét bướng binh.
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô một cái, nhưng sau cùng, anh cũng không tiếp tục cố chấp nữa: “Em muốn đi đâu?”
Vừa nói, anh vừa ngồi dậy, như thể muốn vén chăn lên.
Tô Kim Thư vội vàng ấn anh xuống: “Mới năm giờ, anh ngủ tiếp đi. Vị là quà em chuẩn bị cho ông cụ, nên em không thế đế anh giúp được”
Lệ Hữu Tuấn âu yếm nhìn cô: “Thực sự không cần anh giúp sao?”
“Tô Kim Thư lè lưỡi: “Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Trước khi gặp anh, em cũng tự mình làm mọi thứ. Anh yên tâm đi!”
Nói xong, cô nhấc chăn, đứng dậy. Sau đó xoay người lại, hôn lên trán Lệ Hữu Tuấn một cái.
Cô còn học giọng điệu của anh, trầm giọng nói “Ngoan, ngủ tiếp đi”
Sau khi tắt đèn, cô lấy quần áo, nhẹ nhàng đi vào phòng khách tắm rửa.
Nhìn thấy ánh sáng ấm áp, yếu ớt chiếu qua cánh cửa, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Tô Kim Thư đeo ba lô trên lưng, đội mũ che nắng, vội vàng chạy ra bến xe.
Chuyến đi này, cô đã dành gần bảy, tám giờ.
Sau khi cô lấy được đồ, trời cũng đã dần tối.
Tô Kim Thư cúi người xoa xoa đầu gối sưng †ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nắng, nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, tươi cười.
Lúc cô trở lại thành phố Ninh Giang thì đã hơn sáu giờ chiều.
Tô Kim Thư cẩn thận cất món quà đã chuẩn bị vào ba lô, còn tiện tay vố vồ nó: “Mặc dù món quà này không phải là quý giá nhất, nhưng nhất định là sáng tạo.
Chưa kịp đeo ba lô lên lưng thì một bóng đen đột ngột xuất hiện phía sau cô.
Khi hai người đi ngang qua, bóng đen đó lại †úm lấy balo của cô, chạy thục mạng về phía trước.
Tô Kim Thư bị lực kéo cực lớn này xô ngã thẳng xuống đất.
Đầu gối lại bị thương, sưng lên lần hai, khiến cô đau đớn, gần như không thể đứng vững “Cướp, cướp!”
Thật trùng hợp, ngay khi Nhan Thế Khải chuẩn bị ra về thì lại nhìn thấy Tô Kim Thư đang chạy điên cuồng trên phố.
‘Vừa nhìn thấy Nhan Thế Khải, Tô Kim Thư hoảng sợ túm lấy anh ấy, thở hổn hển, chỉ về phía trước: “Tên cướp, tên cướp kia, hẳn cướp túi xách của em!”
Nhan Thế Khải tối sâm mặt lại: “Hắn chạy hướng nào?”
Tô Kim Thư vừa mới giơ ngón tay lên chỉ hướng, anh ấy liền vội vàng đuổi theo.
Nhưng tên cướp đó dường như rất thông thuộc địa hình nơi đây.
Hản ta nhanh chóng rế vào trong con hẻm nhỏ bên trái rồi biến mất tăm.
Nhan Thế Khải vừa lái xe, vừa tiện tay cởi chiếc áo khoác vest của mình, ném sang một bên, “Đàn anh!”
Tô Kim Thư cố gắng chịu đựng cơn đau ở đầu gối mà đuổi theo.
Đây là một con hẻm nhỏ ngoẫn ngoèo, có tất cả ba lối ra.
Tô Kim Thư đuổi theo hai con hẻm nhỏ, phát hiện ra chúng đều là ngõ cụt Khi cô đang định lao vào ngã rẽ thứ ba thì chợt thấy một bóng đen lao ra.
Tô Kim Thư bị bóng đen đẩy vào tường.
Nhìn kỹ lại, đây không phải là tên cướp đã cướp balo của cô sao?
Hản ta liều mạng chạy, vừa chạy vừa chửi rủa: “Chết tiệt, thật xui xẻo, lại gặp phải kẻ ham tiền không muốn sống!”
Tô Kim Thư tái mặt: Ham tiền không muốn sống sao?
“Đàn anh!”
Tô Kim Thư quay người, lao vào con hẻm.
Bên này cũng là ngõ cụt.
Nhưng cô chỉ vừa mới chạy vào được hơn hai mươi mét, liền nhìn thấy Nhan Thế Khải nằm úp.
sấp trên mặt đất. Dưới người anh ấy đang từ từ chảy ra một vệt máu nhỏ.
Toàn thân Tô Kim Thư cứng đờ, chỉ thấy máu trong cơ thể đang lạnh dần: “Đàn anh! Đàn anh!”
Cô loạng choạng chạy tới, quỳ mạnh xuống đất “Đàn anh, đàn anh, tỉnh lại đi, đừng làm em sợi”
Cô khóc lóc, Nhan Thế Khải lên. Thấy bụng anh ấy không ngừng chảy máu, cô sợ đến mức.
toàn thân run cầm cập.
Tô Kim Thư tuyệt vọng dùng hai tay ấn vào vết thương, khóc lớn: “Cứu với, có ai không! Ai đó giúp tôi với, giúp tôi với?”
Nhan Thế Khải yếu ớt dường như nghe thấy tiếng khóc của cô, từ từ mở mắt.
Tay phải anh ấy khó khăn kéo chiếc ba lô vừa cướp lại được lên, giọng vô cùng yếu ớt: “Kim Thư, túi của em…đây…
Lúc này Tô Kim Thư đã sợ phát điên lên rồi, nước mắt rơi lã chã: “Đàn anh, em xin anh, đừng nói nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Anh là đồ ngốc hả, đồ mất thì cũng m: ¡, sao anh lại…”
Tiếng hét của Kim Thư nhanh chóng thu hút nhiều người. Có người nhìn thấy cảnh tượng này đã lập tức gọi xe cấp cứu.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã tới.
Bốn mươi phút sau, Tô Kim Thư run rẩy ngồi xổm ở cửa phòng cấp cứu.
Cô vẫn ôm chiếc ba lô trên tay.
‘Vết máu trên quần áo đã khô lại chuyến sang màu đỏ đen.
Cô khóc đến mức sưng cả mắt, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay bê bết máu của mình mà không hề để ý đến chiếc điện thoại di động trong ba lô đang rung lên.
Bàn tay trắng nõn của cô vẫn còn dính máu của Nhan Thế Khải, lúc này cũng đã khô rồi.
Tô Kim Thư sợ run người: Đàn anh, em cầu xin anh, nhất định anh không được xảy ra chuyện gì!
Bên kia, Lệ Hữu Tuấn lần thứ năm gọi cho Tô Kim Thư. Khuôn mặt tuấn tú vô cùng u ám.
Cô ra ngoài lúc năm giờ sáng. Buổi trưa lúc cô nói chuyện điện thoại với anh vẫn còn bình thường.
Tại sao buổi i lại không trả lời điện thoại?
Chẳng lẽ Tô Kim Thư đột nhiên đổi ý muốn bỏ trốn?
Chẳng nhẽ trong lòng cô vẫn để bụng chuyện anh không nói cho cô biết chuyện nhà họ Lệ, cho nên cô không muốn cùng anh trở về thủ đô, sau đó tìm nơi để lần trốn rồi sao?
Khi nghĩ đến điều này, lông mày của Lệ Hữu Tuấn lại nhăn chặt lại.
Anh đứng dậy, bấm điện thoại trên bàn.
“Trong vòng nửa giờ nữa, tôi muốn biết Tô Kim Thư đang ở đâu”
“Vâng”
Anh liên tục cau mày: Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Buổi sáng khi anh đưa bà xã ra ngoài, tâm trạng của cô vẫn rất tốt, còn nói chuyện với anh trong xe một lúc.
Sao bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu?
Hai mươi phút sau, điện thoại trong văn phòng của Lệ Hữu Tuấn lại đổ chuông.