Sắc mặt Âu Mỹ Lệ liền thay đổi, ánh mắt trở nên khó coi.
Không sai, chính là như thế.
Ban đầu cô ấy bày tỏ tình yêu với Âu Dương Hải, không chỉ bị anh ta từ chối, còn bị anh ta khinh bi.
Còn lần này, cô ấy nguyện ý theo anh ta đến Bạch Lạc, mục đích quan trọng nhất, là muốn xem xem người tiền nhiệm của anh ta là ra làm sao.
Lần trước ở trong tiệc rượu, cô đã từng gặp Tô Kim Thư, nhưng cảm thấy Tô Kim Thư so với mình chẳng mạnh hơn là bao, đẹp hơn là bao.
Nhưng có một người phụ nữ khác Ngoài người phụ nữ cao lãnh cao ngạo đó, mới chính là tươi đẹp tuyệt trần.
Nhưng mà nói đi nói lại, cô ấy cũng chẳng có gì phải ngại Bởi vì Tô Kim Thư đã kết hôn, hơn nữa người mà cô gả cho, là người đàn ông mạnh nhất nước.
Bạch Lạc.
Âu Dương Hải muốn tranh phụ nữ với anh ta, có lẽ sẽ ăn không ít thu thiệt đâu.
Cô ấy tin là Âu Dương Hải sẽ có quyết định chính xác.
“Không cần biết anh ấy thấy hứng thú với ai, đó là tự do của anh ấy. Tôi với anh ấy chẳng qua chỉ mới đính hôn với nhau mà thôi, chưa kết hôn.
Nói cách khác, lúc nào cũng có thể thay đổi”
Âu Mỹ Lệ bỏ ly trà xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi “không biết lần sau có thể mời cô Âu và chồng chưa cưới của cô đến ăn bữa cơm không?”
Khóe miệng Âu Mỹ Lệ nhẹ nhàng nhếch lên: “Đương nhiên là có thể, đến khi đó nhớ gọi cả mợ chủ nhà ngài đến nữa”
Âu Mỹ Lệ mới rời đi không lâu, Lục Mặc Thâm đã đến cao ốc tổng bộ của tập đoàn nhà họ Lệ.
Säc mặt anh ta âm trầm, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra mùi máu tanh Lúc anh ta đến, vừa lúc Lệ Hữu Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất.
‘Vừa quay đầu liền thấy Lục Mặc Thâm tóc lộn xộn, áo sơ mỉ thì nhăn nhúm.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía hai tay anh ta, phát hiện trên đôi bàn tay ấy còn dính vết máu chưa được rửa sạch, đến cả góc áo sơ mi cũng dính vài giọt.
Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Lâm Thuý Vân gặp chuyện?”
Bởi vì anh hiểu rõ, Lục Mặc Thâm giống như anh, có bệnh sạch sẽ.
Chắc chắn sẽ không để áo sơ mi của mình có dính máu của người khác.
Trừ khi…
Tâm tình không khống chế được.
Lục Mặc Thâm không nói gì, quay người ngồi lên ghế sô pha.
Trợ lý Lâm mang ngay nước vào.
Lục Mặc Thâm một hơi uống hết ly nước kia, rồi mới nói “Bây giờ không sao”
Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta: “Cơ mà, tôi đoán là đám người ra tay kia, chắc gặp chuyện lớn rồi”
Lục Mặc Thâm không nói khi Lâm Thuý Vân đi tắm, anh ta ¡ quay lại chỗ đồn công an giả kia Nơi đó, đã bị người của anh ta khống chế từ Tổng cộng có sáu người, cơ hồ là mỗi người đều bị đích thân Lục Mặc Thâm dạy dỗ.
Từng quyền từng quyền nện lên mặt bọn chúng, đến mức Lục Mặc Thâm cũng quên luôn cảm giác đau đớn trên tay.
Từ bé đến giờ, mẹ Lục dạy anh ta nhiều nhất là ẩn nhấn.
Cho nên anh ta học được cách giấu đi tâm trạng của mình, lấy mắt kính giấu đi ánh mắt của mình, không để cho người khác biết được.
Bên ngoài là lịch sự hào hoa phong nhã, còn bên trong là linh hồn ma quỷ nóng nảy.
Người khác thì không biết được.
Khi anh ta vọt vào phòng làm việc, thấy nhiều người vây quanh Lâm Thuý Vân đến như thế, tường thành trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ.
Lúc đó, trừ giết người, trong đầu anh ta không còn ý niệm nào khác.
Nhưng mà, cuối cùng anh ta vẫn nhị được.
Vì Lâm Thuý Vân vẫn còn ở đó.
Anh ta cưỡng ép bản thân đè xuống điên cuồng trong lòng, vì không muốn Lục Mặc Thâm nhìn thấy anh ta hành hạ một người sống không nổi, chết không xong là như thế nào.
Một giây đó, Lục Mặc Thâm mới giật mình nhận ra: không biết anh ta đã thất thủ từ bao giờ.
Có lẽ là khi anh ta đẩy cửa phòng vệ sinh ở Vọng Nguyệt, cô ấy kéo cà vạt anh ta, đè lên người anh ta đòi hôn.
Có lẽ là khi cô ấy mặc quần cụt bóp ngực mình ở đại học Lan Ly.
Có lẽ là khi anh ta về nhà học Lâm, nhìn thấy cha Lâm, mẹ Lâm.
Hoặc cũng có khi là..
Lúc cô ấy hôn anh ta, tim đập thình thịch.
Đã rơi vào tình yêu ngay khi đó.
“Bên phía Lê Duyệt Tư, anh tính giải quyết ra làm sao?”
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn vẫn nói đến vấn đề này.
Bắt tay chống lại Lê Duyệt Tư, chẳng khác nào chống lại nhà họ Lê.
Cho dù Lê Duyệt Tư ở trong nhà họ Lê không được cưng chiều gì, nhưng chỉ cần cô ấy còn mang họ Lê, coi như là vì mặt mũi nhà họ Lê, nhà họ Lê nhất định sẽ bảo vệ cô ấy.
Điểm này, không thể nghỉ ngờ.
“Hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô một chuyến, tuyên bố từ hôn”
Lúc Lục Mặc Thâm nói lời này, giọng điệu lãnh đạm, cũng tuyệt đối cắt đứt quan hệ.
“Nhìn thế này, anh chắc chắn muốn đấu tranh với nhà họ Lệ sao?”
“Nói hay ghê làm như anh muốn duy trì hòa bình ngoài mặt với nhà họ ấy, động vào người phụ nữ của tôi, không dễ thoát vậy đâu”
Lệ Hữu Tuấn ghét bỏ liếc nhìn anh ta: “Sao tôi không biết Lâm Thuý Vân thành người phụ nữ của anh từ lúc nào thế?”
Lục Mặc Thâm âm u ngẩng đầu: “Lập tức là được”
“Lập tức là được?”
Lục Mặc Thâm không nhịn được nhíu mày: “Y của sếp lớn Lục là tính tiền trảm hậu tấu à?”
Lục Mặc Thâm đứng lên luôn: “Không khác, lần này tôi đến, là muốn thương lượng với anh về chuyện “Đại Mộng Vô Song”
“Kịch bản phim tôi còn chưa xem, không có quyền phát ngôn”
“Tôi mới gặp Phương Trí Thành có một lần, liên quan đến phần diễn của Lê Duyệt Tư, đề nghị của anh ấy là lưu trữ lại rồi phát lại theo kỳ”
Lục Mặc Thâm phải đặc biệt đi tìm hiểu mới biết, yêu cầu anh ấy huỷ bỏ toàn bộ phần diễn đó.
Phương Trí Thành nghe thế, trái tim liền lạnh ngắt.
Dù sao thì “Đại Mộng Vô Song” là bộ phim mà anh ấy đã chuẩn bị thật lâu.
Ban đầu khi bàn chuyện ký hợp đồng với tác giả Kiều Uyển Uyển, mất không ít sức lực.
Mặc dù Kiều Uyển Uyển này không phải là tác giả gì lớn, nhưng lập trường lại kiên định cực kỳ.
Cô ấy yêu cầu giữ y nguyên nguyên tác, nếu chọn phải diễn viên không đúng khẩu vị, dù có là diễn viên lớn như thế nào, cô ấy cũng không ký hợp đồng này.
Vất vả mãi mới ký được hợp đồng, kịch bản lại phải thay đối tới lui, cuối cùng mới đạt đến trạng thái lý tưởng, Bây giờ tự dưng bảo không quay nữa, Phương Trí Thành bày tỏ, không cách nào chấp nhận nối Vì thế khi trợ lý Liễu uyến chuyến chuyến lời tập đoàn nhà họ Lục muốn phong sát toàn diện Lê Duyệt Tư: Phương Trí Thành liền đến tìm Lục Mặc.
Thâm, nói với anh ta hai chữ “Phong sát”
Muốn đánh một người xuống mười tám tầng địa ngục, trước tiên cần đưa kẻ đó lên thiên đường.
Chỉ khi đó, lúc mà ngã xuống, mới càng ngã thảm hại hơn Ban đầu Lê Duyệt Từ nhận vai diễn này, tuy giá trị nhan sắc thì phù hợp, nhưng mà kỹ năng diễn xuất không qua được ai Đặc biệt là giai đoạn kết thúc sang hậu kỳ, diễn ẩu cực kỳ, cơ hồ tất cả tâm trạng đều dùng trợn trắng mắt lên để diễn tả.
Vui bưồn khổ đau thì trợn hết mắt lên giải cả đều phải cất ghép chỉnh sửa lại, chín phần diễn đều dùng đến thế thân Ở thời đại này, mắt người xem đều sáng như sao.
Đặc biệt, khi mà một đống vai phụ đều diễn xuất đỉnh cao, thì nhân vật kia càng ngu muội dốt nát
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT