*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ có điều, may mắn thay lần này, Lệ Hữu Tuấn không động tay động chân nữa mà ngoan ngoãn mặc lại váy cưới cho cô Hai phút sau, Lệ Hữu Tuấn đi ra ngoài trước.
Khi Tô Kim Thư mặc váy cưới bước ra ngoài, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nhân viên bán hàng đứng một bên không nói đến tiếng ho vừa rồi, mà chỉ thật lòng khen ngợi “Cô Lệ, cô thực sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy”
“Thật ra chiếc váy cưới này không phải do nhà thiết kế hàng đầu nào thiết kế cả! Hơn nữa cô còn biết nhà thiết kế này nữa…”
Tô Kim Thư có vẻ mơ hồ không hiểu. Đây là lần đầu tiên cô gặp nhân viên của cửa hàng, chẳng lẽ anh ta lại biết cô có quen biết ai hay sao?
Trong sự nghỉ ngờ, nhân viên cửa hàng quay đầu lại và nhìn về hướng của Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư cũng tiện mắt nhìn theo, thấy rằng ánh mắt của anh ta hướng về phía Lệ Hữu Tuấn: “Không đời nào?”
Lệ Hữu Tuấn không vui, nhíu mày: “Làm sao?
Em nghĩ anh không làm được sao?”
Tô Kim Thư liền vội vàng lắc đầu: “Tại sao lại thế được? Em chỉ là có chút hơi ngạc nhiên thôi Hóa ra chú Lệ Hữu Tuấn nhà chúng ta lại là một nhân tài toàn diện như vậy!”
Anh rất vui về vì Tô Kim Thư có thể mở miệng khen ngợi anh.
Nhưng khi anh vừa nghe thấy cô gọi anh là chú, lông mày anh lại cau có lại.
Thực sự có rất ít khách hàng dễ tính như vậy.
Sau khi thử váy cưới, cả hai lần lượt đi khỏi cửa hàng váy cưới Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô, cô gái nhỏ đang theo sát phía sau anh.
Anh đi nhanh thì cô cũng đi nhanh, anh đi chậm thì cô cũng đi chậm lại.
Lệ Hữu Tuấn đột ngột dừng lại.
Một tiếng “bịch”, Tô Kim Thư không kịp dừng lại, đụng đầu vào lưng anh.
“AI”
Cô ôm mũi không nói nên lời, tức giận ngẩng đầu lên: ‘Anh làm gì vậy? Sao không nói không rằng gì lại đột ngột dừng lại?”
Cô chưa kịp nói xong thì đã thấy một bàn tay đưa ra trước mặt.
“Đưa tay cho anh”
Tô Kim Thư sững người trong giây lát Chẳng mấy chốc, bàn tay không xương mong manh ấy đã nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay anh.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng năm chặt cô, cứ như vậy công khai nắm tay cô, đi về phía thang máy.
Bàn tay của anh rất to, to đến mức chỉ một nắm tay là có thể bao trọn cả bàn tay nhỏ bé của cô.
Được anh nằm tay thế này, cảm giác thật ấm áp mà cũng thật an toàn.
Lúc này, Tô Kim Thư đột nhiên hiểu ra tại sao ban nấy, khi ở trong phòng thử đồ, tại sao Lệ Hữu Tuấn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì khi cảm thấy không an toàn, người ta thực sự rất nhạy cảm và cảm xúc của họ cũng khó mà khống chế được.
Cũng như chính bản thân cô vậy.
Nếu như ở trước mặt Lê Duyệt Tư, Lệ Hữu Tuấn lại buông tay cô ra, chắc hẳn cô cũng sẽ đau lòng lảm, phải không?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp biết bao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tựa vào phía cánh tay của Lệ Hữu Tuấn: “Chồng à…”
Cả người Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cứng đờ lại hồi lâu.
Anh quay đầu lại, thoáng nhìn thấy cô gái nhỏ đang tựa vào cánh tay của anh một cách thân mật, trên gương mặt cô còn hơi ứng hồng.
Cảm giác được cô dựa vào như thế này khiến †âm trạng của anh rất tốt, khóe miệng cũng không kìm nén được, mim cười.
Anh đưa tay ra và nhấn thang máy.
“Ting” một tiếng, thang máy đã đến.
Trong nháy mắt, khi cửa thang máy vừa từ từ mở ra, đập vào mắt anh là một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Nhan Thế Khải.
“Đàn anh?”
Theo bản năng, Tô Kim Thư dựng thẳng người lên, rời đầu khỏi cánh tay của Lệ Hữu Tuấn.
‘Vốn dĩ cô định buông tay ra, thế nhưng nhưng một thanh âm trong đáy lòng đã mách bảo cô räng cô không được làm như vậy.
Tô Kim Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút.
Cô thấy anh đang nhìn Nhan Thế Khải một cách lạnh lùng, bàn tay vốn đang nắm tay cô cũng hơi buông lỏng ra.
Tô Kim Thư đã trống rỗng, cô khế lại siết chặt tay Lệ Hữu Tuấn: “Đàn anh, thật là trùng hợp”
Nhan Thế Khải gần như đóng băng ngay tại chỗ.
Bởi vì ngay lúc cửa thang máy mở ra, anh ấy đã nhìn thấy rõ ràng Tô Kim Thư đang ngả vào.
trong vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.
Động tác của cô ấy rất thân mật và tự nhiên.
Hoàn toàn không phải là dáng vẻ bị ép buộc như những gì anh ấy tưởng tượng mà giống như là toàn tâm toàn ý thật sự yêu nhau thật lòng “Thật là trùng hợp…”
Khi Nhan Thế Khải nói, anh ấy có chút không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt rủ xuống né tránh.
Bởi vì vừa rồi, khi Kim Thư nhìn thấy anh ấy, mặc dù cơ thể cô không còn tựa sát vào cánh tay của Lệ Hữu Tuấn nữa, nhưng bàn tay vẫn đang nắm tay Lệ Hữu Tuấn thật chặt.
Cảnh tượng này đâm vào trái tim Nhan Thế Khải vô cùng đau đớn.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Tô Kim Thư bên cạnh.
Vừa rồi, sở dĩ anh định buông tay cô ra là để xem thái độ của cô như thế nào.
Nếu cô vấn như trước, hết lần này tới lần khác tránh né công khai mối quan hệ của hai người trước mặt người đàn ông này thì Lệ Hữu Tuấn sẽ không ngại nghĩ đến một cách nào đó để khiến cho Nhan Thế Khải trở nên bận rộn, không rảnh để xuất hiện trước mặt họ thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, may mắn thay, lần này, Tô Kim Thư đã không làm anh phải thất vọng.
Ba người đứng trong thang máy, Kim Thư chờ thang máy đi xuống Khi thang máy dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tô Kim Thư mới nhìn Nhan Thế Khải một lát: “Đàn anh, em xin phép đi trước đây”
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, Nhan Thế Khải đột nhiên lên tiếng: “Kim Thư”
Tô Kim Thư dừng chân lại.
Lệ Hữu Tuấn đang đi về phía trước cũng dừng lại, nhưng biểu cảm có chút không vui hiện lên trên khuôn mặt anh rất rõ ràng.
“Em và Lệ Hữu Tuấn Nhan Thế Khải cau mày nhìn cô, anh ấy biết rằng có một số chuyện không thể nói trước mặt Lệ Hữu Tuấn, vì vậy anh ấy lại thay đổi câu chuyện: “Ngày nào có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa nhé”
Tô Kim Thư hơi thở dài: “Được”
Vừa rồi, khi Nhan Thế Khải gọi tên cô, vốn dĩ cô vẫn có chút lo lắng.
Cô sợ răng Nhan Thế Khải sẽ nói ra điều gì đó không nên, dù sao thì Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của cô và Nhan Thế Khải.
Cô sợ răng Lệ Hữu Tuấn sẽ không vừa lòng, sợ rằng sau khi anh đã không vừa lòng thì sẽ làm gì đó với Nhan Thế Khải.
Sau khi hai người lên xe, Lệ Hữu Tuấn vẫn không hề lên tiếng.
Bầu không khí trong xe rơi vào một sự im lặng kỳ dị Theo lý mà nói, Tô Kim Thư vừa mới thử váy cưới xong thì phải rất vui mới đúng.