*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Tống Chỉ Manh phàn nàn một hồi, Lệ Hữu Tuấn mới bình thản nói: “Cho dù anh ta có cầm thú hơn, bỉ ổi hay vô sỉ hơn thì đó cũng là bạn trai cũ của chị, bây giờ chị nói anh ta như thế thì điều duy nhất có thể chứng minh được chính là trước đây chị bị mị Lệ Hữu Tuấn, chú có nhầm không đấy? Chị đây phải thấp giọng năn nỉ anh ta chẳng lẽ không phải vì chú hay sao?” Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Chỉ Manh cảm thấy càng tức giận hơn và bắt đầu huyên thuyên không ngừng: u như không phải vì tên nhóc như chú có thể khiến ông cụ vui vẻ, tôi phải cực khố như thế sao?”
“Chiếc vòng huyết ngọc gì chứ, cũng đã đánh mất mấy chục năm rồi, chú bảo tôi đi tìm bằng cách nào đây?”
“Với lại, lùi lại một nghìn bước, cho dù thứ bảo bối rách nát đó ở chỗ trong tay của Khúc Thương Ly thì anh ta cũng không thể nào cho tôi Nhìn thấy Tống Chỉ Manh tức giận đến sắp phát điên, Lệ Hữu Tuấn từ tốn lấy ra một chiếc huy chương từ trong hộc tủ của phòng làm việc.
Đầu ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ chiếc huy chương đó, trong đáy mắt anh dường như xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Anh đem thứ trong tay vút qua đó: “Cầm lấy cái này mà đi tìm anh ta, anh ta sẽ tìm cách lấy được chiếc vòng huyết ngọc đó”
Tống Chỉ Manh nhìn chiếc huy chương cũ kỹ trong tay, trông nó chỉ như những huy chương bình thường khác: “Chú có chắc chỉ với chiếc huy chương bình thường này mà có thể tìm được chiếc vòng ngọc kia?”
“Có phải không muốn trả món nợ nhân tình cho tôi không?”
“Trả chứ, làm sao tôi dám không trả món nợ nhân tình của chú chứ? Với lại, cho dù có phải trả món nợ nhân tình đó thì cũng nên cho tôi nghỉ ngơi chút, đúng không?”
Một mình Tống Chỉ Manh ngồi trên ghế sô pha ngơ ngác, cô ấy lại cầm lấy ly nước bên cạnh và uống một ngụm.
Mấy ngày trước khi chạm mặt với Khúc Thương Ly, bộ dạng nhịn không được muốn nổi giận của anh ấy đôi khi vẫn in sâu trong tâm trí cô ấy Tống Chỉ Manh thật sự không hiểu tại sao mỗi khi Khúc Thương Ly nhìn thấy bản thân đều nóng giận như thế.
Cô ấy vẫn nhớ rõ ràng trước đây là anh ấy đã nói lời chia tay với mình trước mà?
Khi ấy, anh ấy đã nói rất nhiều lời tàn nhắn với cô, Tống Chỉ Manh chịu đả kích mạnh liền ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đến khi cô ấy tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân mình dường như bị mất đi một đoạn kí ức rất quan trọng Những năm gần đây, tuy là vẫn có thể nhìn thấy sản phẩm của Khúc Thương Ly nhưng lại ngày càng ít ỏi Đến bây giờ Tống Chỉ Manh vẫn không thể thông suốt: Trước đây bản thân vì nguyên nhân gì mà chia tay với anh ấy?
Chuyện này khiến cô ấy luôn canh cánh trong lòng suốt nhiều năm trời.
“Thật là xui xéo tám kiếp mà”
‘Sau khi cảm nghỉ ngơi một hồi, cô ấy chấn chỉnh lại cảm xúc của mình liên đứng dậy rời khỏi Lần này cô ấy không những phải lấy được chiếc vòng mà còn nhất định phải nghĩ cách hỏi rõ ràng tại sao năm đó Khúc Thương Ly chia tay với mình.
Nửa tiếng sau, Lệ Hữu Tuấn đi ra từ phòng hội nghị thì phát hiện Tống Chỉ Manh đã rời khỏi.
Anh quay về chỗ ngồi của mình.
‘Vừa mở tệp văn kiện ra xem lại thấy Lục Anh Khoa gõ cửa đi vào: “Ông chủ, bên Mỹ đã có tin tức rồi”
“Nói”
“Ông chủ, những manh mối mà anh dặn dò tôi điều tra, tôi đã điều tra ra được.”
Lục Anh Khoa đi tới và đưa túi tài liệu trong tay đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Ở bên đó có ba gia tộc gốc Á, tôi điều tra được tất cả lịch trình và tài liệu của bọn họ gần đây”
“Ba gia tộc đó đều có mối quan hệ qua lại mật thiết với Tô Duy Nam trước khi anh ấy xảy ra chuyện”
“Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì có hai nhà từng đến trong nước bái tế anh ta nhiều lần”
“Chỉ có một gia tộc đoạn tuyệt tất cả quan hệ qua lại trước giờ sau khi Tô Duy Nam xảy ra chuyện, bởi vì chuyện này mà hai gia tộc còn lại vắn luôn khinh bỉ hành động này của gia tộc đó, cho rằng họ quá vô tình vô nghĩa”
“Tôi cảm thấy có nên bắt tay điều tra từ việc những người trong hai nhà đó trở về cửa hàng quốc tế hay không?”
‘Sau khi nghe xong những lời này của Lục Anh Khoa, đôi mắt Lệ Hữu Tuấn lập tức loé sáng.
Anh không nói gì mà lật qua lật lại xấp tài liệu trong tay.
Rất lâu sau đó, anh mới mở lời: “Gia tộc gốc Á vô tình vô nghĩa mà cậu nói có phải là nhà họ Âu không?”
“Không sai”
Lệ Hữu Tuấn đẩy xấp tài liệu trong tay lên mặt bàn: “Nhà họ Âu có kinh doanh trong nước?”
“Không sai, cho nên những năm gần đây bọn họ cũng sẽ đến trong nước đàm phán làm ăn, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đi cúng tế qua Tô Duy Nam”
Khoé môi Lệ Hữu Tuấn chợt nhếch lên: “Vậy có khả năng người nhà họ Âu biết Tô Duy Nam vân chưa chết nên chưa bao giờ đến cúng tế không?”
Lục Anh Khoa liền sững sờ: “Ông chủ, ý của anh là.”
“Tập trung điều tra nhà họ Âu này”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Lục Anh Khoa vừa định xoay người rời khỏi.
Nhưng trong đầu chợt nhớ đến một chuyện: “Ông chủ, ngài còn nhớ bữa tiệc rượu ở Lạc Sam vào ba tháng trước không? Khi ấy có một cô gái thuộc gia tộc có dòng máu lai đã trò chuyện cùng ngài và tỏ ý muốn hợp tác không?”
“Khoảng nửa năm trước, cô Âu kia dường như đột nhiên được khai sáng, cho dù là tác phong làm việc hay những phương diện khác đều biểu hiện vô cùng quả quyết. Cô ấy ra tay đặc biệt hung hãn, chỉ trong vòng ba tháng đã khiến toàn bộ bọn cổ đông kia thay đổi cơ cấu. Hiện tại, cô ấy và thuộc hạ của mình đã nằm giữ 70% cổ phần của tập đoàn nhà họ Âu, có thể nói hiện tại đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty”
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn chợt loé sáng, dường như anh ý thức được chuyện gì đó: “Quả cảm quả quyết… nghe có vẻ giống với tác phong làm việc của một người khác”
Sau khi Lục Anh Khoa nghe thấy câu này, anh đột nhiên được thông suốt: “Ông chủ, ý của anh là có khả năng cô Âu, cô ấy..”
“Tìm tấm danh thiếp ấy ra đây và liên lạ cô Âu, mời cô ấy đến đàm phán với về việc hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên”
Hôm nay Tô Kim Thư vừa đến đoàn phim đã nhìn thấy Khúc Thương Ly thay xong trang phục biểu diễn và đi ra ngoài.
Cô vẫn lễ phép chào hỏi anh ấy: “Xin chào buổi sáng anh Khúc”
Ánh mắt Khúc Thương Ly u ám, không khí xung quanh anh ấy rố rằng nặng nề hơn rất nhiều so với ngày thường gặp anh: “Chào”